Bàn bạc xong xuôi, Minh Anh thong dong dạo quanh trường đại học Nhân Văn một vòng, như muốn tìm lại chút cảm giác sinh viên năm ấy.
Cuối hạ rồi, phượng rơi đầy sân, trên cây cũng chẳng còn được bao nhiêu đóa.
Khung cảnh nhộn nhịp ở trường đại học khác với sự vắng lặng của trường cấp ba, hè đến học sinh về nhà, chẳng còn ai.
Cô đứng ngây người ở cây phượng to nhất ở sân trường, ánh nắng luồng qua lá cây, in một mảng sáng lên mặt cô.
Nghi Đình thấy cô trầm tư, thúc vào hông cô một cái:
"Định tức cảnh sinh tình đó hả? Ra được câu thơ nào chưa?"
"Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời em ruột mà thương chị mình."
Nghi Đình phì cười: "Tào lao."
Cô đưa mắt nhìn giảng viên đang được sinh viên vây quanh, bọn họ đang trao đổi gì đó, nhìn rất nhiệt huyết: "Cưng nghĩ sao nếu chị làm cô giáo?"
"Mầm non tương lai của đất nước mà vào tay chị là hỏng hết."
Minh Anh đen mặt, gần hai mươi năm trời làm chị em, cô chưa nghe nó nói câu nào lọt tai cả.
Khi Minh Anh định ngoảnh mặt bỏ đi thì Nghi Đình tiến lên đứng cạnh cô, cũng ngước đầu nhìn mấy cánh hoa phượng bị gió cuốn từ từ rơi xuống, thì thầm: "Cũng may là có chị, bằng không em cũng như nó rồi." Cả cuộc đời rơi xuống, tan vào bùn đất.
"Mày nói gì vậy?"
"Không có gì.
Điếc thì chịu."
Minh Anh tức quá, bóp cổ em gái một cái, nó không thèm khách sáo, một chiêu thôi cổ cô đã nằm gọn trong cánh tay Nghi Đình, cả người ngã vào mình nó:
"Xin lỗi, xin lỗi mà.
Đại hiệp tha mạng đi." Mẹ cô chẳng có ở đây, không ai bênh cô được đâu.
Con nhỏ này còn là cao thủ Karate nữa.
Nghi Đình miệng cười mà giọng thì chanh chua: "Không biết lượng sức mình."
Minh Anh thoát được thì bỏ chạy mất tiêu, chỉ có Nghi Đình đứng đó nhìn theo.
Làm sao mà cô nàng không biết được chị mình đã hi sinh ước mơ của mình để bảo vệ mong ước của cô.
Nhờ có chị mà cô mới có ngày hôm nay, lòng biết ơn này cô không muốn để chị biết được, bằng không chị ấy sẽ ỷ sủng sinh kiêu mất.
Thật ra, ngoài mặt cô ghét chị mình bao nhiêu, thì trong lòng cô chị ấy đáng quý bấy nhiêu.
Cho nên lần này cô nàng sẽ nể mặt chị mà về nhà một lần, chứ mẹ cô tuần nào cũng đến.
Minh Anh đâm đầu bỏ đi.
Để về đến nhà xe chỗ ký túc xá nữ phải đi ngang qua khoa Hội họa.
Chỗ khoa Hội họa có một cái sảnh chính khá lớn chứa đầy các tác phẩm nghệ thuật.
Minh Anh biết vẽ, biết một chút về nghệ thuật, nhưng chẳng qua chỉ là tay mơ.
Cô nhìn sơ qua một lượt các tác phẩm ở đây, hầu hết là do sinh viên vẽ, cũng có một vài bức là do họa sĩ chuyên nghiệp vẽ.
Thấy có tranh của Nghi Đình, cô nán lại xem một chút.
Bức vẽ về một bông hoa sen màu ngọc bích thướt tha yêu kiều.
Đẹp thì có đẹp, nhưng không hiểu dụng ý là gì.
Giữa một hồ sen hồng lại có một bông sen xanh, là nói đến sự độc đáo hay khác biệt? Nói không chừng em gái cô đang tô thì hết màu mà người ta lại tưởng kiệt tác mang ra đây treo đi.
Giống như văn chương vậy, tác giả viết một câu, học sinh phải phân tích một bài, mà thật chất có khi nhà văn chỉ tiện tay viết.
Cô ngắm nhìn một hồi không ra ý nghĩa, bỗng có người đi đến bên cạnh, lên tiếng cất lời: "Nhìn vào tưởng là lá nào ngờ là hoa."
Theo quáng tính, Minh Anh quay đầu về nơi phát ra tiếng nói.
Người đàn ông dáng vấp cao ráo, tóc chải kiểu Đan Trường, đôi mắt đen sâu đang đăm chiêu quan sát bức tranh tỉ mỉ.
Minh Anh nhận ra ngay người này, người có nhiều nét tương đồng với Hải Vinh, nhưng khí chất lại khác xa một trời một vực.
Hải Vinh là thư sinh thoát tục, còn anh ta là lãng tử phong trần.
Loáng thoáng còn ngửi được mùi rượu phát ra nữa.
Kiến Ninh lên tiếng trước: "Đến thăm Nghi Đình đấy hả?"
Ngày trước cô không thân thiết với Kiến Ninh như Ngọc Lam, nhưng chơi chung thì vẫn tiếp chuyện đều đều: "Ừ, cậu làm gì ở đây thế?"
"Chủ nhiệm khoa này là bạn của tôi."
Minh Anh à một tiếng, giả vờ không biết gì, hỏi: "Về nước lâu chưa?"
"Đã lâu rồi."
"Ừ.
Theo đuổi ngành nào rồi?"
Kiến Ninh bỏ tay vào túi quần, ngoảnh đầu nhìn tranh: "Làm thợ vẽ.
Còn cậu?"
"Kinh doanh thôi."
Yên lặng một hồi lâu, Minh Anh thấy khó xử nên định từ giã ra về, chưa kịp mở miệng thì Kiến Ninh đã hỏi: "Anh tôi cũng đã về, cậu gặp anh ấy chưa?"
"Gặp rồi."
"Thật ra anh ấy về nước một phần là vì cậu."
Minh Anh tròn mắt ngạc nhiên, thông tin này bổ ích quá: "Vì tôi? Tại sao?"
"Chuyện không phải của tôi thì không tiện nói nhiều.
Tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi." Kiến Ninh cười giã lã với cô, điệu cười mờ ám.
Minh Anh đối với lời này nửa tin nửa ngờ, vì ngày xưa anh ta vốn dĩ đã hay đùa rồi.
So với Hải Vinh, người này còn chọc ghẹo cô nhiều hơn: "Cậu chẳng khác xưa là mấy."
"Còn cậu thì thay đổi rồi."
Nói xong câu đó Kiến Ninh vẫy vẫy tay rồi bước đi, rất giống cái cách tạm biệt của bảy năm trước.
Trong lòng cô dâng trào cảm xúc, là bởi vì câu nói Hải Vinh quay về là vì cô.
Một chút mâu thuẫn len vào tâm trí, cô ngây người đứng đó mà suy nghĩ.
Nếu lời Kiến Ninh là thật, vậy tại sao khi quay về Hải Vinh không đi tìm cô.
Khi bị cô đâm phải còn cố ý không xuống xe, để cô phải chạy đến đập đầu anh ta.
Và sau đó, sau đó là rất nhiều cuộc trò chuyện gượng gạo, khó xử giữa hai người.
Hải Vinh không tâm sự với cô điều gì, kể cả khi cô hỏi đến.
So với Kiến Ninh vừa gặp đã bộc bạch, thì Hải Vinh càng trở nên xa cách vạn phần.
Anh lúc gần lúc xa, làm cô muốn vươn tay chạm đến thì chỉ lạc lõng giữa không trung.
Ngẫm lại thì, nếu không phải anh chủ động xuất hiện trước mặt cô năm lần bảy lượt, hai người sẽ chẳng thể vui vẻ được như hôm qua.
Cho nên mới nói, anh lúc gần lúc xa, khó mà nắm bắt.
Cuộc họp đang dần tiến về đích, An Nhi thì dần tiến về trạng thái thần tiên.
Cả người cô lúc này lâng lâng, đầu óc ong ong choáng váng như treo trên mấy tầng mây.
Hai mắt cô hoa cả lên, sắp cắm mặt xuống bàn vẫn không nhìn rõ chữ.
Cô cứ viết bừa ra những gì mình nghe được, ngay hàng thẳng lối hay không vẫn còn khó nói lắm.
Sếp tổng cho cô uống nước gì thế này? Đáng lẽ cô không nên cho vào miệng thứ mà lão đưa, bữa cơm trưa qua đã hại cô đủ thảm rồi.
Bụng cô truyền tới một cơn đau khủng khiếp, cô cảm nhận rõ ràng là bụng dưới bên phải như có ai đó đâm cô ngàn nhát dao, cái cảm giác đau đớn chưa từng trải qua.
Cô là người sợ đau, nhưng khả năng chịu đựng cũng gọi là trâu bò, mồ hôi tươm đầm đìa cũng cắn răng mà viết.
Tay phải thì viết, tay trái siết chặt sắp trào cả máu ra rồi.
Trường Phong nhìn cô, thấy cô mặt mài trắng bệt, mặt cắt có khi còn chẳng ra một giọt huyết tương, liền đưa tay chạm vào vai cô: "An Nhi, em không khỏe đúng không?"
Chủ tọa ngồi bên cạnh tổng giám đốc nên nghe thấy lời anh nói, theo bản năng nhiều chuyện mà ngó An Nhi một cái, cũng bị trạng thái của cô dọa cho sợ hãi:
"Trợ lý của cậu đấy hả? Xem chừng là hạ đường huyết rồi."
Hai người thì thầm to nhỏ, những người còn lại chẳng ai để ý, bọn họ đang chú ý đến người đang báo cáo ở trên bục nằm hướng ngược lại.
An Nhi đau đến ù cả tai, bây giờ cô chẳng nghe được gì nữa.
Cả người cô mất dần cảm giác, như đang lơ lửng trên mây, nhưng chút lý trí còn sót lại khiến cô dùng bút đâm vào tay mình, giúp mình phân tán nỗi đau, cũng giúp bản thân tỉnh táo lên.
Trường Phong thấy cô hành động kỳ lạ, liền nắm lấy tay cô, bàn tay cô lạnh như đá.
Anh hoảng hốt đưa tay sờ trán cô, nóng như lửa vậy.
Anh không nói một lời, đứng bật dậy, bế cô lên chạy ra khỏi phòng, mặc cho cả phòng hội nghị nháo nhào bàn tán.
An Nhi nằm trong lòng sếp tổng, yếu ớt thở ra từng hơi khó nhọc, nhưng tinh thần trách nhiệm trong công việc khiến cô hôn mê cũng nói sảng: "Báo cáo kinh doanh, báo cáo số lượng...!cà phê,..."
"Em cố gắng lên, anh đưa em đến bệnh viện."
"Báo cáo tháng sáu, lãnh đạo nói...!nói..."
Trường Phong bế sốc cô lên để kê đầu cô vào trên vai: "Em nói gì? Em đau ở đâu?"
"Bụng...!đau..."
Trường Phong thấy cô thở yếu ớt như vậy thì chẳng dám đi thang máy, sợ cô không đủ ô-xi, liền một mình bế cô từ tầng ba chạy xuống tầng trệt bằng thang bộ.
Trên đường đi, Trường Phong hét lên: "Mau chuẩn bị xe." Ngữ điệu của anh khiến người khác vô cùng kinh sợ.
Vĩ Hoàng cùng giám đốc Nghĩa nói chuyện trong phòng, nghe