Tan ca chiều, Lý Phi quyết tâm không tăng ca để sắp xếp thời gian chạy đến bệnh viện thăm An Nhi.
Phòng hành chính đối với An Nhi tình thương mến thương, nên đặc biệt ủy nhiệm Lý Phi mang đến quà bánh đầy ắp để thăm hỏi cô nàng.
Lý Phi vai mang trọng trách nên từ bốn giờ rưỡi chiều đã quất ngựa lên đường.
Phòng của An Nhi khá dễ tìm, ở ngay đối diện thang máy, vừa đến nơi là thấy liền.
Lý Phi hào hứng tung cửa bước vào, còn gọi tên An Nhi thật lớn, bộ dạng như sư tử rống diễn xiếc ở rạp trung ương, lại không nghĩ ngoài bệnh nhân là An Nhi thì còn một nhân vật đặc biệt khác: Tổng giám đốc.
Lý Phi ngạc nhiên tới mức hàm dưới sắp rơi xuống đất, nghĩ tới hành động lỗ mã.ng của mình vừa rồi cô thật muốn từ bỏ cuộc đời này đi làm lại cuộc đời mới.
Khung cảnh bên trong càng làm cô nàng mở mang tầm mắt.
Chính là tổng giám đốc đang dìu An Nhi bước đi, hai người đứng sát vào nhau như keo dính chuột, cảm giác couple lan tỏa khắp căn phòng.
Cái kiểu thiếp đi trước chàng bước theo sau này, hỏi người khác làm sao không nghĩ ngợi cho được đây?
An Nhi sường sượng đẩy tay sếp tổng ra, tự mình vịn tay vào thành giường, bối rối nhìn Lý Phi đang nheo mắt đầy ẩn ý.
Cô nàng Lý Phi từ từ vớt xương hàm lên, cố nặn ra nụ cười giả trân cực kỳ: "Ồ, haha, tổng giám đốc cũng đến thăm An Nhi à? Em không biết sếp cũng ở đây, ngại quá, khiến anh chê cười rồi." Sau đó là mấy tiếng cười ha ha không thể giả tạo hơn.
Trường Phong bị An Nhi đẩy ra cũng có phần quê độ, lãnh đạm ừ với Lý Phi rồi nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một chút."
Dĩ nhiên là hai người kia rất muốn đuổi anh đi rồi.
Có tính tự giác như vậy họ đỡ nhọc tâm biết là bao nhiêu.
Lý Phi cười cười: "Dạ, có em chăm sóc cho An Nhi là được rồi.
Sếp cứ về trước đi ạ."
Bạn bè An Nhi ai đến cũng dùng câu này đuổi anh về, Trường Phong mặt đen như đít nồi bước ra ngoài.
Cơn gió xuất phát từ bước đi của anh cũng thật là lạnh lẽo, ập thẳng vào mặt Lý Phi, giá băng.
Hôm nay máy dò mạch của Lý Phi bị chậm, nhất thời không hiểu ý của sếp tổng là gì, tròn mắt đầy nghi vấn với An Nhi.
Đợi khi sếp tổng ra ngoài, An Nhi chậm rãi lê tấm thân đau khổ về chỗ nằm.
Lý Phi đặt quà cáp xuống nền, lon ton chạy đến cái ghế cạnh giường bệnh: "Ê, sếp tổng đại giá quang lâm sao không cho tôi hay? Xém tí nữa là bay đầu rồi."
An Nhi thở ra một hơi bất lực: "Sếp tổng là ủy viên ban thường trực ở đây."
Lỗ tai Lý Phi nghe đến lùng bùng, kê mặt lại gần: "Gì? Ý bà nói sếp luôn ở đây với bà hả?" Chuyện sếp tổng vác cô nàng từ tầng ba xuống đã lan truyền khắp công ty, còn chuyện lão chạy đến đây với cô nàng tới nay vẫn chưa được khám phá.
An Nhi gật đầu.
Lý Phi buộc miệng bắn r4 ba chữ "What the fuck!" rồi nói tiếp: "Trước giờ chỉ nghe trồng si trước cửa nhà, tôi chưa nghe qua ai lại vác cây si vào bệnh viện bao giờ.
Vào đây bón phân thuốc hay gì?"
An Nhi cố nén cười để không đau: "Chuyện xui rủi chắc tui muốn bà ơi."
"Theo tôi thấy tổng giám đốc đã quyết tâm thu phục bà rồi."
"..."
Lý Phi yên lặng ngắm nhìn bộ dạng tàn tạ của An Nhi từ trên xuống dưới, lắc đầu: "Hàng đại hạ giá mà cũng lọt vào mắt của đại gia được à?"
"Này này.
Giá tuy rẻ nhưng chất lượng miễn bàn."
Lý Phi tặc lưỡi: "Ai mà đòi hỏi chất lượng từ hàng đại hạ giá đâu."
"..."
Suy nghĩ chốc lát, An Nhi lại thành thật mà kể rõ: "Sếp đã tỏ tình với tôi rồi."
Một lần nữa, Lý Phi nghe như sấm dội ngang tai.
Người như tổng giám đốc giống sẽ chạy đi tỏ tình với nhân viên sao? "Dù có thích thì tôi nghĩ lão chắc cũng phải làm giá chứ nhỉ?" Sếp tổng vừa đẹp vừa giàu, nói gì thì cũng là hàng Việt Nam chất lượng cao.
Nhìn lại bạn mình, cô nói: "Giá này hơi bèo."
"..."
"Vậy ra mấy ngày nay không thấy tổng giám đốc đến công ty là vì bận ở đây thể hiện với bà hả?"
An Nhi cảm thấy bạn Lý Phi này nói chuyện rất là không biết che giấu, sếp tổng mà nghe được thì có khi sẽ trảm hết cả hai.
"Là chăm sóc."
Lý Phi bật cười: "Thể hiện chứ chăm sóc gì.
Tổng giám đốc đang muốn thừa nước đục thả câu với bà đó."
"Tiếc quá, tôi không phải là cá."
"Vậy là gì?"
"Nước đục."
"..." Nếu không phải An Nhi vừa mới mổ xong thì cô đã tét đít cho một cái rồi.
Vớ vẩn.
Lát sau Lý Phi lại bắt đầu nghiêm túc: "Mấy nay không có bà, nghe nói phòng thị trường đang khốn đốn dữ lắm."
"Sao vậy?"
"Tướng tài ngã ngựa thì lính chết chứ sao.
Cuộc họp Hội đồng tổng giám đốc bỏ ngang, một đi không trở lại, sau đó phần báo cáo kinh doanh của phó giám đốc có vấn đề, trên làm dưới chịu.
Bây giờ có nhiều việc mà trước đây bà đã giải quyết không ai giải quyết được.
Trưởng phòng cũng bó tay, chờ bà về xử lý kìa."
"Tôi có thấy trong nhóm phòng thị trường nói gì đâu?"
"Chiều hôm đó trợ lý Thanh bay về, đến công ty giải quyết tàn cuộc, thay tổng giám đốc tiếp đãi lãnh đạo.
Sáng hôm sau đã chạy đến phòng thị trường cảnh cáo, không được làm phiền bà tịnh dưỡng."
"Là ý của sếp tổng hả?".
truyện tiên hiệp hay
Lý Phi bất mãn lườm lườm: "Bà mổ ruột thừa hay mổ não vậy? Chuyện đơn giản vậy mà còn hỏi.
Trợ lý Thanh khi không quan tâm bà làm gì? Để bà bao ổng ăn sáng hả?"
"Xin lỗi, lúc mổ ruột thừa bác sĩ không cẩn thận cắt mất một sợi dây thần kinh của tôi rồi."
"Não bà nằm dưới háng à?"
"..."
An Nhi ngẫm nghĩ một chút lại nói: "Vậy bà bảo chị Nga đưa bà hồ sơ mang tới đây cho tôi đi.
Dù sao ở đây cũng rảnh rỗi không làm gì." Cô nhớ ra công việc có vài hạng mục mà cô đã phát triển, chỉ có cô hiểu rõ, ngoài cô ra khó ai làm được.
Lý Phi đau khổ nói: "Thôi đi bà.
Nhà tôi còn cha mẹ già, còn chưa tiết kiệm được hai cây vàng hồi môn, chén cơm mẻ này mà bà cũng tàn nhẫn đạp đổ hả? Có miếng lương tâm nào không thế?"
An Nhi không nhịn được, vừa cười vừa ôm bụng, một lúc lâu, đợi cơn đau qua đi mới bình tĩnh: "Vậy thì bà kêu Phước Hào đem tới đi.
Không thì bé Trân cũng được."
"Ai dám đem tới tui cùi." Lý Phi chìa hai bàn tay co quíu ra.
"Huống hồ tổng giám đốc còn đang ở đây, mới đem tới cửa thôi đã bị phóng sanh luôn rồi.
Không tới tay bà nổi đâu."
"..."
Tổng giám đốc đúng là rất quan tâm với An Nhi.
Sợ cô sẽ lao tâm lao lực, lo lắng vì công việc mà bưng bít thông tin, thậm chí còn không cho mọi người bàn nhau trên nhóm của phòng thị trường.
Mai này khi quay lại làm việc, họ sẽ nghĩ sao về cô đây? Làm tốt được khen lại bảo sếp tổng thiên vị, làm không tốt thì sẽ nói cô năng lực có hạn mà lại được sủng.
Cô làm sao khiến họ công nhận thực lực của mình được đây?
Tinh thần trách nhiệm của cô cao, nhưng cũng đâu cần làm tới mức khó coi như vậy.
Người ta sẽ nghĩ sếp tổng chuyên quyền, đối đãi nhân viên không công bằng, ngay cả lão cũng khó mà phục chúng được.
Nghĩ tới nghĩ lui, An Nhi cảm thấy càng đau đầu.
Sự yêu thích của lão đối với cô thật sự khiến cô khó lòng chấp nhận.
Nói thật thì là cô không dám chấp nhận.
Lập trường của cô vẫn không thay đổi, cô và lão không cùng một kiểu người, không thể nào yêu nhau được.
Bây giờ lão cứ tốt với cô như vậy, e là cô sẽ sớm bị lão làm cho cảm động mất.
Mới mấy ngày mà cô đã thấy lão dễ thương hơn nhiều rồi.
Dù sao An Nhi cũng chưa từng yêu đương, trái tim thiếu nữ của cô vẫn còn mong manh lắm.
Phải nghĩ cách vạch rõ ranh giới mới được.
"Bà nghĩ cái gì mà đăm chiêu vậy?"
"À, tôi đang nghĩ làm cách nào để tuồn hồ sơ vào đây."
Lý Phi vỗ vỗ vào má cô nhè nhẹ: "Bà đang suy nghĩ bằng đầu gối đấy hả? Có làm cũng đâu có thêm được đồng nào, mà mấy người kia cũng được phần y chang.
Bà nhọc công như vậy bà Nga cũng có biết ơn bà đâu." Ngưng một hồi, thấy bạn mình không có biểu cảm gì, cô bức xúc bày tỏ: "Phòng thị trường ỷ lại vào bà quá lâu rồi, nên đến lúc để họ tự lập đi.
Bà cứ mặc kệ cho tôi.
Để khi bà xuất viện, phòng thị trường phải trải thảm đỏ, chuẩn bị kiệu tám người khiêng tới bệnh viện dập đầu thỉnh bà về phòng việc.
Thậm chí còn phải nổ pháo ăn mừng như tết tới nữa."
"Tôi không thèm so