An Nhi nghe đến lùng bùng lỗ tai, cứ nghĩ là mình nghe nhầm.
"Sếp...!nhắc lại được không ạ?"
"Tôi bổ nhiệm em vào vị trí trưởng phòng nghiên cứu và phát triển thị trường." Trường Phong giương cao khóe môi.
"Em..."
An Nhi phải dùng thêm ba phút để trấn tĩnh bản thân và giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Chuyện thăng chức này nếu không xảy ra vào lúc sếp tổng đang theo đuổi cô thì có thể cô sẽ vui tới mức ngủ mơ cũng há mồm cười hí hí ấy chứ.
"Khoan đã sếp.
Thăng quan tiến chức dĩ nhiên là chuyện tốt.
Có điều, ngay lúc này em thăng chức, người khác chỉ nói em đi cửa sau mà thôi.
Em sống đường đường chính chính, không sợ người khác nghi ngờ nhân phẩm của em.
Tuy nhiên, để bước vào vị trí này, thì phải có năng lực lãnh đạo, mà thứ đó là thứ em không có.
Hơn nữa, em đến công ty chưa được ba năm, chế độ cơ cấu nhân sự em cũng đã từng được tập huấn qua.
Thời gian cống hiến phải từ năm năm, hoặc là năng lực làm việc vượt bậc.
Em tự thấy bản thân còn nhiều thiếu sót, e là phụ lại kỳ vọng của sếp rồi."
"Được." Sếp tổng vô cùng phóng khoáng đáp gọn một chữ.
"..." Ủa? Lão có thật sự muốn thăng chức cho cô không thế? Cô từ chối là việc của cô, lão bổ nhiệm là việc của lão chứ? Cô thừa nhận ai làm việc mà không có nguyện vọng thăng chức, nhưng lão Được như vậy là sao?
Trường Phong đĩnh đạc ngắm nhìn An Nhi mang biểu cảm phức tạp: "Trước đây tôi đã từng nói, chuyện tình cảm và công việc tôi sẽ công tư phân minh."
An Nhi nhất thời không biết nên bày ra thái độ gì.
Có rất nhiều lý do khiến cô từ chối nhận đãi ngộ trong lần cải tổ này.
Và nguyên nhân chính vẫn nằm ở chỗ sếp tổng.
Cô không ngại chịu khó thêm dăm ba năm nữa, để dùng năng lực của mình nói chuyện.
Còn bây giờ, việc cô nên làm là tách biệt sự yêu thích của tổng giám đốc và năng lực làm việc của bản thân.
Trường Phong đã đoán được An Nhi sẽ từ chối, kể cả biểu cảm lẫn thái độ của cô đều nằm trong phán đoán của anh.
Cho nên anh không hề ngạc nhiên, ngược lại còn thấy thích thú hơn.
Bởi vì, ít ra anh cũng hiểu được cô đang suy nghĩ điều gì.
"Trước khi tôi thích em, tôi đã có ý này.
Tôi biết em đang lo lắng điều gì, tôi sẽ không để em vì chuyện gì mà lo lắng."
"Vậy..."
Trường Phong vắt chéo chân, một tay đặt trên bàn, thần thái ngời ngời: "Tôi gọi em đến là để thông báo.
Không phải để hỏi ý kiến em."
"..."
Sai lầm của An Nhi chính là vô tình xem thường tác phong làm việc tổng giám đốc.
Cô đã quên mất mình chỉ là dân đen được lệnh, chứ không hề có bất cứ quyền hành gì.
Triều thần còn có thể tham kiến với vua, còn cô chỉ có thể chờ thánh chỉ đến mà dập đầu tạ ơn.
Hơn nữa, thánh chỉ này còn do hoàng đế đích thân lên tiếng khẩu dụ, cô là ai mà dám bảo lão rút lại lời mình vừa nói.
An Nhi cười gượng gạo, tiến lên một bước: "Tổng giám đốc.
Vậy ban nãy anh Được là có ý gì?"
Sếp tổng bất giác nở một nụ cười trêu hoa ghẹo nguyệt, ánh mắt đa tình: "Tôi bày tỏ, em từ chối.
Tôi thăng chức cho em, em từ chối.
Em cảm thấy, tôi nên làm sao mới phải đây?"
Cơ mặt An Nhi phút chốc đã lệch đi, như gói xôi xéo năm ngàn bày bán trước cổng bệnh viện vậy.
Khi không lại nhắc đến chuyện bày tỏ để làm gì chứ? Chẳng khác nào nói, nếu lão không chiếu cố cô thì là bị từ chối nên ghi hận trong lòng, mà quan tâm thì cô lại sợ người ta nói mình dùng mông để thăng tiến.
Làm tổng giám đốc như anh cũng phải tiến thoái lưỡng nan, trước sau khó định.
Lão đã nói đến nước này, cô không chấp nhận thì không được.
"Sếp tổng.
Em đồng ý.
Thăng thiên em cũng đồng ý, thăng chức trưởng phòng cũng không sao."
"..."
Nói xong tự thấy vạ miệng lố lăng, An Nhi ôm lấy miệng mình, cúi đầu thẹn thùng.
Trưởng phòng Thanh Nga hóa ra là được thăng chức, vui vẻ nên mới hòa nhã với mọi người như thế.
Xem chừng thái độ của chị ta chắc cũng biết được ai sẽ là người thay thế mình rồi.
Hèn gì mấy ngày nay đối với cô đặc biệt dễ thương.
Thanh Nga này thật ra cũng biết suy nghĩ cho người khác đó chứ.
Biết cô sắp lên chức, còn giữ mặt mũi cho cô, không khiển trách trước mặt đồng nghiệp khác, giữ cho cô trọn vẹn tôn nghiêm.
Đó là cô nghĩ theo hướng tích cực, còn tiêu cực thì có lẽ là do lời đồn trong công ty, ai cũng biết sếp tổng đang theo đuổi cô, cho nên chẳng ai dám động vào cô.
An Nhi thở dài một hơi, chuyện tốt đến không đúng lúc, không biết có phải là chuyện tốt không nữa.
Trường Phong thấy cô lúng túng thì nhoẻn miệng cười, từ trước tới nay anh chưa thấy ai được thăng chức mà mặt mài méo mó như An Nhi.
Cứ như anh vừa ức hiếp cô vậy.
Anh đã làm chuyện xấu gì đâu? Oan ức quá đi.
An Nhi lo sợ điều gì, anh hiểu rất rõ.
Chỉ là năng lực của cô anh đây đã nhìn trúng, nhân tài thì không nên bỏ sót.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh cứ đào tạo cô thành tướng tài của anh trước, rồi mới đưa cô vào hậu cung của anh sau.
"Nhưng mà sếp tổng, em có thể nói ra chuyện này không?"
Trường Phong gióng tai lên.
"Em biết anh thích em, chuyện tình cảm thì rất khó nói.
Có điều, anh có thể đừng đối xử đặc biệt với em ở công ty không? Nếu được, anh mắng em, em cũng không giận đâu."
Trường Phong cảm thấy buồn cười, nhưng cố nén: "Nếu tôi nói không thể thì sao?"
"Sếp tổng, anh đừng có tàn nhẫn như vậy." An Nhi bĩu môi đầy bực dọc.
Tổng giám đốc nhìn cô mấy lượt, sau cùng lại nói: "Cũng được.
Nhưng tôi có một điều kiện."
"Đừng nói là một, một trăm điều kiện cũng được."
Lại thêm một lần vạ miệng.
Trường Phong không chịu đựng nổi sự đáng yêu này, anh bật cười ha hả rồi nói: "Được.
Tôi đồng ý."
"Đồng ý?" An Nhi bỗng chốc nở bông, cúi đầu cảm ơn anh ríu rít: "Cảm ơn sếp tổng đã đồng ý nhé."
"Tôi đồng ý đưa ra một trăm điều kiện cho em."
An Nhi xém chút té xỉu: "Tổng giám đốc.
Anh là đang thách thức giới hạn của tôi đấy!"
Trường Phong trừng mắt, hất mặt nói: "Tôi cứ thách thức em đấy thì sao?"
An Nhi lập tức biến sắc, cúi đầu thay đổi thái độ đột ngột hơn cả thời tiết: "Vậy em chỉ đành đổi giới hạn thôi."
"..."
Đạo lý không nên lấy trứng chọi đá, An Nhi đã sớm ghi lòng tạt dạ rồi.
"Em có thể rút lại lời vừa rồi không?" Cô tiến đến gần chỗ anh, bứt rứt nói.
"Lời nào?"
"Một trăm điều kiện ấy ạ?"
"Em đoán xem."
"..." Ông bà ta có câu Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, quả nhiên là chân lý.
Càng lúc Trường Phong càng cảm thấy An Nhi là mẫu người đơn giản, tính tình bộc trực.
Mẫu người này thường thì sống rất tình cảm, sao cô lại giống như người không biết yêu đương thế nhỉ?
Tuổi của cô hiện tại không phải đang là thời kỳ yêu đương nồng nhiệt nhất hay sao? Là do An Nhi không giống với những người khác, hay là chân tình của anh thời gian qua chưa đủ khiến cô cảm động?
Ngay cả sự ưu ái của anh dành cho cô, cô cũng ngại nhận lấy.
Anh buồn thật đó.
"Được rồi.
Em quay về làm việc đi."
"Vậy điều kiện của sếp là gì ạ?"
"Một trăm điều kiện này cần phải có thời gian soạn thảo mới được."
"..." Mẹ, cô còn tưởng là đùa, ứ ngờ là thật.
Cho đến hôm nay, ông Văn cuối cùng cũng đã chịu thua độ cứng đầu của Minh Anh mà chạy đến tìm con gái.
Thời gian hối lỗi của ông Văn cũng lâu thật, hơn một tuần liền.
Độ lì của con gái ông thừa hưởng từ ai chắc nội tâm ông cũng hiểu rõ.
Thời gian này điện thoại của Minh Anh luôn trong trạng thái chập chờn, lúc mở lúc tắt, ông Văn cho trợ lý Phúc liên lạc cũng không cách nào tìm được.
Dạo này rảnh rỗi, Minh Anh vừa giúp Hải Vinh lập bản kế hoạch tuyển dụng, vừa điều chỉnh kế hoạch rà soát thị trường mà cô đang nghiên cứu của Vạn Hoa.
Khi ông Văn đến gõ cửa nhà, Minh Anh còn đang nấu cơm trưa.
"Tổng giám đốc đến tìm nhân viên đình công như con để làm gì vậy ạ?"
Thiện chí trên mặt ông Văn muốn văng ra đường cả rồi, nhưng ông vẫn cố níu kéo lại, đi thẳng vào trong, ngồi xuống bộ sofa ở phòng khách.
Mấy khi Minh Anh mới nói chuyện vòng vo như vậy, ai bảo hôm đó ông Văn thẳng tay tát cô một cái làm gì.
Còn đánh trước mặt người ngoài.
Cô đã bao nhiêu tuổi rồi, cô cũng cần có thể diện chứ.
Con người Minh Anh chỉ được cái giận dai.
Minh Anh pha một ly cà phê ít đường mang ra, bày tỏ thái độ xa cách: "Mời sếp tổng uống cà phê."
Ngó thấy trên mắc máng đồ có một cái áo khoác nam, dép đi trong nhà cũng thừa ra một đôi thật to, ông liền xách mé: "Dạo này trốn trong nhà học làm vợ hay gì?"
Minh Anh cũng chẳng dấu giếm gì, liếc nhìn theo tầm mắt của ông, nhếch môi:
"Quan điểm của con vẫn không thay đổi."
Quả nhiên vòng vo không được ba giây.
Cả tuần nay không có người phụ giúp, ông Văn làm việc đến mức mất ăn mất ngủ.
Thường thì, Minh Anh sẽ tham mưu ý kiến cho ông, công việc thông qua cô tới tay ông đã giản lược đi rất nhiều.
Kỳ thực, ông Văn là người nóng tính, làm việc theo cảm xúc.
Hôm đó sau khi Minh Anh bỏ đi, ông cũng tự thấy mình quá đáng.
Tuy nhiên, tính sĩ diện của ông cao, nên mới dùng dằng đến giờ này.
"Có bạn trai rồi à?"
"Cũng không hẳn."
"Đang tìm hiểu à?"
"Dạ vâng."
"Ai mà xấu số thế?"
"..."
Minh Anh cảm thấy vẫn chưa đến lúc công khai chuyện này.
Cô cười trừ: "Gặp rồi cha sẽ biết.
Được rồi.
Mai con sẽ đến công ty."
Sau đó, Minh Anh thậm chí còn chẳng giữ ông Văn ở lại ăn cơm trưa.
Cô và cha khắc khẩu, tốt nhất không nên trò chuyện nhiều.
Ông Văn rời đi chưa đầy năm phút thì Hải Vinh đã đến.
Minh Anh từ trong nhà bếp đi ra, chùi tay vào tạp dề, bộ dạng rất giống người vợ đảm đang: "Anh đến có gặp ai không?"
"Có.
Anh gặp cha em."
"Ông ấy thấy anh không?"
"Có thể là không.
Khi đó anh chưa xuống xe."
Minh Anh ừ một tiếng, rồi quay trở lại phòng bếp.
Không gặp là tốt.
Đến hôm nay Hải Vinh vẫn chưa biết lý do Minh Anh không đến công ty.
Anh đã hỏi, nhưng cô không trả lời.
"Chú đến chơi à?"
Minh Anh từ trong nhà bếp nói vọng ra: "Đến tuyển dụng em."
"..."
Hải Vinh lon ton đi vào bếp, xắn tay áo lên phụ Minh Anh rửa rau.
"Hóa ra mấy hôm nay em thất nghiệp."
Minh Anh lườm một cái, người nào đó lập tức im miệng.
"Bất đồng ý kiến, em đình công để biểu tình."
"..."
Đương lúc bận tay dang dở, điện thoại Minh Anh đặt ở quầy bar nhà bếp reo lên inh ỏi.
Là cuộc gọi của Ngọc Lam.
"Alo."
"Minh Anh.
Làm sao bây giờ? Tao bị tịch thu chứng chỉ hành nghề rồi." Nghe giọng Ngọc Lam rung rung như muốn khóc.
"Cái gì? Mày đang ở đâu?"
"Đang ở Spa."
"Gọi An Nhi chưa?"
"Rồi."
"Được.
Tao tới ngay."
Sau đó, Minh Anh