Lý do An Nhi nghỉ phép vừa hợp lý lại vừa không hợp lý, khiến cho trưởng phòng Thanh Nga phải bận lòng suy nghĩ cả sáng, đắn đo nên báo lại với sếp tổng thế nào?
Cũng thật là lạ đi, trước đây Phan Thanh từng nói qua, việc của An Nhi sau này sẽ do tổng giám đốc đích thân quản.
Vậy sao bây giờ đơn xin phép lại nằm ở chỗ cô chứ? An Nhi này là đang giữ mặt mũi cho cô, hay là muốn làm khó cô đây?
Gần đến giờ trưa, sau khi sếp tổng từ phòng họp trở về phòng làm việc, Thanh Nga đã nhanh chân chạy theo để thông báo.
Bình thường nhân viên nghỉ thì báo với phòng nhân sự và tài vụ, còn An Nhi nghỉ thì phải tìm đến sếp tổng.
Thế mới nói, mặt hàng này giá tuy rẻ nhưng lại là hàng limited.
Tổng giám đốc Trường Phong không phải là người có tính giận cá chém thớt, hoặc là do từ trước tới nay ở công ty anh chỉ có một mặt nghiêm khắc, vậy nên hôm nay không ai biết anh không hề vui vẻ.
Mà dù cho có vui vẻ thì các cuộc họp vẫn căng như dây đàn, không khí cũng chả khác là mấy.
Thanh Nga vừa bước vào đã cảm thấy nhiệt độ trong phòng sếp tổng khá lạnh lẽo:
"Tổng giám đốc."
Trường Phong lại làm bạn với bức tường, không xoay mặt ra ngoài: "Có việc gì cứ tìm Phan Thanh."
"Trợ lý Thanh nói việc của An Nhi thì trực tiếp thông báo với anh."
Nghe đến tên ai đó thì tai của Trường Phong lập tức gióng lên: "Là việc cô ấy từ chối nhận bàn giao công việc à?"
"Dạ...!An Nhi nộp đơn xin nghỉ không thời hạn."
Vì sếp tổng không xoay ghế lại nên Thanh Nga không thấy được biểu cảm của anh đang như vừa dẫm phải cứt chó, vô cùng khó coi.
"Lý do?"
"Là giải quyết việc riêng.
Nên tạm thời tôi không thể bàn giao công việc lại cho cô ấy." Tuần sau Thanh Nga phải chuyển sang bộ phận hành chính, hai bộ phận khác biệt, không thể vừa bàn giao công việc cũ vừa nhận công việc mới được.
Trường Phong hạ giọng trầm đục nói hai tiếng "Biết rồi.", rồi vẫy tay bảo Thanh Nga ra ngoài.
Tâm trạng của anh hiện tại chỉ muốn giết người, bộ mặt tối sầm, trong lòng hỗn độn.
An Nhi cô đang muốn tránh mặt anh, hay đang muốn biểu tình phản đối anh? Anh còn định hôm nay sẽ tìm cơ hội giải thích, chưa gì cô đã chặn mất đường lui, khiến anh trở tay chẳng kịp.
Anh làm ăn bấy lâu, cho đến bây giờ mới ngộ ra một chân lý.
Tính toán đường đi nước bước của đối thủ còn dễ hơn gấp mấy lần việc suy đoán tâm tư của thiếu nữ.
Ngã đầu về sau, Trường Phong mang một niềm suy tư sâu nặng, đầu cũng đột nhiên nặng trĩu như đang vác mấy trăm ký đá.
Anh đưa tay xoa xoa thái dương, cơn đau đầu lại ập tới, khiến tâm tình anh càng trở nên tệ hại.
Tuổi già đang đến đấy à? Sao gần đây hay đau đầu thế nhỉ?
Đương lúc khó chịu, điện thoại anh bỗng rung lên tè tè trong túi áo.
Lại nói, đang khó chịu thì một tiếng động nhỏ cũng khiến người ta nổi cáu.
"Gì đấy?"
Đình Dĩ cảm thấy giọng điệu bên kia không đúng lắm: "Sao thế? Ai chọc giận anh à?"
"Lâu rồi chẳng nghe tăm hơi.
Đây còn tưởng cậu bấm nhầm số rồi cơ?"
"..." Khi không ai gây họa lại khiến anh đi hưởng thế này? Chưa mở mồm nói được chuyện gì đã bị xiên rồi.
"Định tìm anh bàn chút việc.
Nếu không tiện thì thôi vậy."
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu rồi mới đáp: "Muốn gì thì lăn tới đây."
"..." Đình Dĩ chỉ ước rằng, giá như có ai đó ngăn mình lại trước cuộc gọi này.
Đến giờ cơm trưa, Minh Anh đưa An Nhi cùng về công ty Vạn Hoa.
Vì vắng mặt rất lâu, số giấy tờ cần có chữ ký của Minh Anh đã chất đầy mặt bàn, không thể không ghé qua giải quyết.
An Nhi không thường đến chỗ Minh Anh chơi, nên quên mất bạn mình là sếp sòng.
Vào phòng làm việc của Minh Anh, cảm giác có phòng riêng cũng thật là thoải mái, chẳng phải chung chạ với ai, cũng không cần phải giấu tab máy tính để giữ sự riêng tư.
Minh Anh tuy bận rộn nhưng vẫn không quên dùng con mắt thứ ba dòm ngó đến bạn mình:
"Sao nào? Lý do gì lại muốn nghỉ việc thế?"
Ghế trong phòng khá êm, An Nhi vừa vào đã đặt lưng xuống rất tùy tiện, úp úp mở mở đáp cho có lệ: "Được thăng chức rồi."
Minh Anh ngẩng đầu lên, biểu cảm không biết nên vui hay nên buồn: "Thăng kiểu gì mà dọa mày bỏ chạy thế? Thăng lên làm đương gia chủ mẫu nhà họ Đặng à?"
"Đùa không vui."
Quả nhiên Minh Anh không hợp với cách nói đông nói tây, cứ thẳng thắn là tốt nhất.
Cô đổi sang thái độ nghiêm túc: "Vô công bất thụ lộc đúng không?"
Đằng kia thở dài rõ tiếng, nhìn đăm đăm lên trần nhà: "Mày nói coi, trước đây tao nhảy việc vì sếp, bây giờ cũng vì sếp, số tao ăn ở thế nào mà cứ bị mấy ông sếp xoay cho chóng mặt thế này? Hay tao tự mở công ty làm chủ cho rồi đi."
"Tao cũng thấy mày thích hợp làm chủ đấy."
"Nếu có tiền..."
"Chủ nhà."
"..." Mẹ, An Nhi không nên vui mừng quá sớm.
"Ngưng đùa đi."
"Mày đã chịu nói chuyện chính đâu?"
An Nhi ngồi bật dậy: "Mày nói đúng rồi còn gì?"
"Ồ...!rồi sao nữa?"
Cô nàng An Nhi cảm thán, đúng là không giấu nổi Minh Anh chuyện gì.
Kiểu gì cũng bị con người lươn lẹo này moi ra sạch sẽ.
Ừ lỡ rồi thì đành kể ra hết chứ sao nữa.
Minh Anh vừa ký tên hết tờ này đến tờ khác, vừa gật gù: "Cho nên mày cảm thấy tổng giám đốc Phong làm việc không được chu toàn, hại mày bị đồng nghiệp xem thường đúng không?"
Có vẻ đúng mà cũng không đúng cho lắm.
Một mặt An Nhi cũng nghĩ vậy, mặt khác cô lại nghĩ sếp tổng nào sẽ hại cô chứ?
"Vậy nếu là mày thì mày nghĩ thế nào?" Thấy Minh Anh đang tập trung làm việc, cô đành ngã lưng xuống tiếp: "Mà thôi, chủ cả như mày làm sao hiểu được cảm giác của nhân viên."
Ai đó nghe thấy thì lườm cô nàng một cái rõ bén: "Nếu là tao, tao sẽ đi hỏi cho rõ."
"Tao hỏi rồi, cũng chẳng rõ."
"Hoặc là do cách mày hỏi có vấn đề."
An Nhi chưng hửng, mặt đần ra vài phút.
Hình như có vấn đề thật.
Hôm qua cô hùng hổ xông vào phòng sếp tổng chất vấn lão, còn bày tỏ thái độ bức xúc hết sức rõ ràng.
Đổi lại nếu là cô, khi bị chất vấn kiểu như vậy thì chữ nghĩa chắc cũng co giò chạy hết.
"Ê Minh Anh, ngoài Hải Vinh ra, có ai tỏ tình với mày chưa?"
"..." Mặt Minh Anh tối sầm lại.
"Sao thế? Tao đã kích hoạt ổ mìn lúc nào à?"
"..."
"Đành rằng mặt mày khó ưa khó chịu, nhưng trên đời này đâu phải chỉ có một mình Hải Vinh thị lực có vấn đề đâu."
Minh Anh gằn giọng: "Chưa có một ai."
"Vậy Hải Vinh tỏ tình với mày lúc nào thế?"
"Kể cả Hải Vinh."
"..." An Nhi ngồi bật dậy lần nữa, máu tò mò bắt đầu sục sôi: "Gì má? Hải Vinh chưa tỏ tình hả? Sao...!sao tao thấy hai đứa giống như đã yêu nhau từ kiếp nào thế?"
Mặt Minh Anh lúc này sắp gom lại thành một cục nhúm nhó rồi: "Không yêu.
Chỉ là bạn thôi."
An Nhi trề cái môi mỏng vánh ra: "Ừ, bạn."
"Mày hỏi thế để làm gì? Tổng giám đốc Phong tỏ tình với mày thế nào?"
An Nhi nằm xuống lần thứ ba: "Thôi chả muốn nhắc tới."
"Mày từ chối thế nào?"
"Chả muốn nhắc."
"Chúc bạn phỏng vấn thành công.
Lựa công ty nào có sếp nữ ấy nhé."
"..." Mẹ, họng An Nhi sắp bị móc ra ngoài rồi.
"Lão tỏ tình một lần, còn tao từ chối hẳn hai lần."
Minh Anh búng ngón tay cái lên: "Trâu bò thật."
"Thật ra mà nói, lão thích tao được đến bây giờ thì cũng trâu bò thật đó."
"Tao nói mày trâu bò á, chứ không nói lão."
"..."
Giấy tờ cơ bản đã ký xong, Minh Anh phân loại ra, xếp gọn trên bàn, rồi đi đến chỗ An Nhi ngồi xuống, rót một tách trà: "Ví dụ đi.
Tao là con của tổng giám đốc công ty này.
Mẹ tao còn là chủ tịch hội đồng quản trị.
Từ khi tao vào đây làm việc, trước mặt tao người ta nể mặt, sau lưng ai biết đã nói xấu tao thành ra cái gì.
Mà vậy thì sao? Tao vẫn phải làm tốt công việc của mình.
Chức vụ cao hay thấp, trách nhiệm của bản thân đều phải tự gánh vác.
Đá trên lưng ai người đấy tự khênh thôi.
Lớn hay bé đều có sức nặng riêng của nó.
Người ta nói thêm một câu, hay nói bớt một câu, cũng chẳng làm đá trên lưng mình bớt nặng được."
Quay sang thấy An Nhi đang đăm chiêu, Minh Anh cảm thấy có vẻ vẫn chưa thông suốt đâu: "Việc tổng giám đốc Phong thích mày hay không, và việc mày có lên chức hay không, tại sao cứ phải đem đánh đồng với nhau? Nếu lão vì sợ mày bị người khác lời ra tiếng vào mà cứ ù lì mãi không suy xét đãi ngộ cho mày, thì tình cảm của lão mới gọi là hại mày thê thảm.
Đằng này, lão đã làm gì không tốt chứ? Thăng chức cho nhân viên có cố gắng và nỗ lực cống hiến, sai chỗ nào? Rõ ràng là công tư phân minh.
Kẻ nào nói mày dùng mông thăng chức thì chính là kẻ muốn dùng mông nhưng không dùng được, mới đi ganh tị cái mông giá trị của mày.
Mày nghĩ thử xem có đúng không? Hay do mày không đủ tự tin, cảm thấy bản thân không xứng đáng được thăng chức? Vậy thì vấn đề nằm ở mày, chứ đâu phải ở lão."
Sao Minh Anh lại nghĩ giống như sếp tổng vậy?
Hàng chân mài