Rời đi từ chỗ của Ngọc Lam, An Nhi không muốn về nhà, nên đã đề nghị về nhà Minh Anh, và Minh Anh cũng không phản đối.
Liên tục hai ngày sau đó, An Nhi đã cắm cờ trên lãnh thổ căn số ba, tầng mười hai khu Tân Minh.
Từ ngày nộp đơn xin nghỉ, An Nhi không dám mở điện thoại, sợ công ty sẽ gọi, cũng sợ sếp tổng sẽ tìm cô.
Vì sao lại sợ sếp tổng sẽ tìm cô? Một phần nào đó trong lòng An Nhi đã hiểu rõ, tình cảm của sếp tổng dành cho mình không chỉ là sương mai cuối thu, chẳng phải hết mùa hết gió thì biến mất.
Từ sau những lời Minh Anh nói, suy nghĩ của cô đã lắng đọng lại rất nhiều, và thứ còn lại chính là sự hổ thẹn dành cho sếp tổng.
An Nhi nằm dài trên ghế sofa, chờ Minh Anh nấu cơm chiều, vừa nằm vừa xem ti vi.
Trên ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc.
Nội dung tập hiện tại là nữ chính tuyệt tình gạt bỏ tình cảm của nam chính, kể cả anh ta có đau khổ níu kéo, thì nữ chính cũng nhất quyết ra đi.
Khoan đã, An Nhi nhận ra có điều gì đó không đúng.
Sao trùng hợp thế? Cũng khó trách, dạo gần đây phim truyền hình hầu như đều là thể loại này.
An Nhi chú tâm xem một hồi thì chợt nhớ tới cái nhíu mài lúc đó, sếp tổng có lẽ đã rất buồn.
Nam chính hai mắt ngấn lệ, sự tuyệt vọng dâng tràn trong đáy mắt.
Khi ấy, ánh mắt sếp tổng cũng dâng đầy niềm thất vọng.
Cùng với hành động quay lưng lại với cô, An Nhi bất giá thấy tim mình nhói lên.
Cô ôm lấy ngực mình, khó chịu quá.
Trong tim cô dường như đã mọc một cái gai nhỏ, mỗi khi nghĩ đến sếp tổng là nó lại đâm cô một cái thật nhói.
Lúc này, trong đầu An Nhi hiện lên một dòng hồi tưởng.
Nhớ đến khoảng thời gian trước, một ngày xa xôi của bảy năm trước, Vĩ Hoàng đã kéo cô đến Thảo Cầm Viên, vui chơi một vòng.
Ngày đó, cả hai vui vẻ, thân thiết, bên nhau chuyện trò, nói không biết bao nhiêu là chuyện.
Mà hầu như đều là Vĩ Hoàng gợi chuyện hỏi cô, chứ cô không hề chủ động nói gì.
An Nhi của bảy năm trước chính là như thế.
Hướng nội, lãnh đạm, và nghiêm túc.
Chiều tàn, chẳng biết Vĩ Hoàng lấy đâu ra một cành hồng, chìa đến trước mặt An Nhi, bộ dạng lúng túng:
"Tặng cậu."
Vì trước đây Vĩ Hoàng không ít lần trộm hoa ở cổng rào nhà người ta trên đường đi học về tặng cô như vậy rồi.
An Nhi không suy nghĩ nhiều, liền cầm lấy.
"Cảm ơn nhé."
"Tôi có điều muốn nói với cậu."
Giọng Vĩ Hoàng đột ngột nghiêm túc, An Nhi bắt đầu cảm thấy không khí không đúng lắm.
Bình thường Vĩ Hoàng không hề tỏ ra đứng đắn như vậy.
"An Nhi, tôi thích cậu."
"..."
Gương mặt Vĩ Hoàng đỏ rần, tựa như đã lấy hết dũng khí để nói ra những lời chân thật.
Không thấy An Nhi đáp lời, ngay cả sắc mặt cũng không có chút biến đổi, Vĩ Hoàng liền trở nên lúng túng:
"Tôi cũng hiểu cậu từ nhỏ đã phải chịu thiệt thòi.
Tôi hiểu hết.
Mong cậu hãy cho tôi cơ hội thay tất cả những tổn thương cũ, bù đắp cho cậu từ giờ và mãi mãi về sau.
Sau này, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cậu.
Cậu chẳng cần phải làm gì cả, tôi sẽ cố gắng để cậu có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tôi hứa."
Nói thật thì đầu óc An Nhi trong giây phút đó đã trở nên rỗng tuếch, phải mất rất lâu cô mới trấn tỉnh lại.
Dù rằng đã biết trước Vĩ Hoàng thích cô, nhưng cô vẫn không thể thích ứng được với những lời nói đó.
An Nhi mặt không chuyển biến, giọng điệu cũng rất hời hợt: "Vĩ Hoàng, chúng ta là bạn bè thân thiết, tôi rất trân trọng cậu.
Nhưng muốn tôi phải phụ thuộc vào cậu, thì thật sự không thể.
Tôi có suy nghĩ và cuộc sống của tôi.
Cậu nói cậu hiểu tôi, thật ra là không hề hiểu.
Tôi khổ sở thế nào là chuyện của tôi, không cần ai phải bù đắp.
Cậu đâu có gây lỗi gì cho tôi phải bù đắp.
Hiện giờ tôi sống rất tốt, sau này nhất định cũng tốt."
Hàng chân mài của Vĩ Hoàng gần như dính lại, anh hỏi: "Cậu chỉ xem tôi là bạn thôi sao?"
"Đúng vậy."
"Cậu chưa từng thích tôi dù chỉ một chút thôi sao?"
An Nhi không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, cô chỉ ngẩng đầu nhìn Vĩ Hoàng, đôi mắt anh lúc đó dâng tràn sự thất vọng.
Anh khẳng định:
"Tôi thích cậu.
Tôi thật sự rất thích cậu."
An Nhi lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia tức giận: "Cậu không hề hiểu tôi như cậu đã nói.
Thứ mà cậu nhìn thấy rồi nhận định không hề đúng về tôi.
Tôi có thể tự mình đứng thẳng, chẳng cần dựa vào ai hết.
Gia đình tôi so với cậu đúng là cách nhau quá xa.
Điều đó không nghĩa tôi phải phụ thuộc vào người khác để có cuộc sống tốt hơn."
"Tôi chỉ là muốn bù đắp cho cậu..."
"Sai lầm của tôi chính là đã tâm sự về cuộc sống của mình với cậu.
Tôi nói với cậu về quá khứ của mình không phải để tìm kiếm sự thương hại của cậu."
"Tôi không phải thương hại cậu." Vĩ Hoàng muốn nắm lấy tay An Nhi, nhưng cô đã gạt ra.
"Vĩ Hoàng.
Cậu không hề hiểu tôi.
Lời cậu nói ra đã phản ánh rõ suy nghĩ của cậu rồi.
Tôi thật sự thất vọng.
An Nhi tôi không cần một người xem thường mình.
Cuộc sống của tôi có ra sao, tôi cũng sẽ tự mình gánh vác, không cần ai giúp đỡ, kể cả cậu."
"..."
An Nhi trả lại cành hồng, đặt nó vào tay Vĩ Hoàng, ánh mắt kiên định: "Tôi thích hoa cúc trắng."
Sau ngày hôm đó, Vĩ Hoàng biến mất.
Trở lại với thực tại, sự việc ngày hôm đó đã trôi theo thời gian mà dần trở nên nhạt nhòa trong trí nhớ của An Nhi.
Chỉ có một chi tiết mà cô nhớ được rõ ràng, chính là ánh mắt thất vọng tột cùng mà Vĩ Hoàng dành cho cô trước khi cô ngoảnh mặt đi.
Rất giống với nam chính trong bộ phim kia.
Kì thực, lúc ấy An Nhi cũng rất buồn.
Nhưng cô chưa từng hối hận vì đã từ chối tình cảm của một người mà cô rất trân trọng.
Cho đến hiện tại, quan điểm của cô vẫn không thay đổi.
Có điều, so sánh với ánh mắt của sếp tổng ngày hôm đó, An Nhi thấy mình có cảm nhận rất khác, là đau lòng.
Cô hiểu rõ mình từng thích Vĩ Hoàng, nên mới buồn trong một thời gian dài lúc Vĩ Hoàng biến mất.
Ngẫm lại mới thấy, khi Vĩ Hoàng bày tỏ tình cảm, An Nhi không do dự mà ngay lập tức từ chối.
Bởi vì cô thấu hiểu lòng mình, thấu hiểu hoàn cảnh, thấu hiểu tình cảm của Vĩ Hoàng.
Còn sếp tổng? An Nhi bâng khuâng, đắn đo, rồi lại khổ não.
Trong tim cô còn tồn tại một loại đau đớn khi nghĩ đến khoảnh khắc mình nói ra những lời tựa vạn tiễn xuyên tâm như vậy.
Tiễn nhắm vào người khác, nhưng bản thân lại đau.
Đúng là hại người hại mình.
Minh Anh nấu ăn xong, thò đầu ra ngoài, thấy An Nhi nằm trừng mắt trân trân ngắm trần nhà.
Đã vậy còn nằm chắp tay lên bụng, cái dáng này chỉ thiếu nải chuối xanh nữa thôi.
Cô thủng thẳng đi ra phòng khách:
"Suy tư cái gì thế?" Minh Anh tiện mông ngồi xuống ghế, để An Nhi gác chân lên đùi.
An Nhi thở dài: "Tự nhiên nhớ lại lúc Vĩ Hoàng tỏ tình với tao."
"Ủa? Tao nghĩ mày nên nhớ tới lão Phong mới đúng chứ?"
"Ừ, cũng có nghĩ."
"Rồi sao? Đừng nói mày đang phân vân nên chọn ai đấy nhé?"
An Nhi giơ chân đạp nhẹ vào hông Minh Anh: "Có điên không? Ngọc Tư để chó tha hay gì?"
Minh Anh cười cười: "Vậy tự nhiên mày nghĩ đến Vĩ Hoàng làm gì?"
"Nói sao ta.
Mày với Hải Vinh vì sao mà đến với nhau?"
"Đến hồi nào? Đã nói là chưa có gì."
An Nhi lườm cô nàng một cái, rồi đổi câu hỏi: "Mày thích Hải Vinh từ khi nào?"
"Tự nhiên hỏi chuyện của tao làm gì?"
"Mẹ, tâm sự chút không được à?"
"Sao tao biết được.
Thích thì thích thôi.
Còn quan tâm khi nào làm gì?"
An Nhi không nói thêm câu gì, trái lại Minh Anh cảm thấy có điều bất thường.
"Khoan đã, mày hỏi vậy là sao? Mày thích ai rồi hả? Chắc chắn không phải Vĩ Hoàng." Vậy thì chỉ còn một ứng cử viên duy nhất: "Lão Phong?"
Người nào đó vẫn một mực giữ im lặng, Minh Anh buộc phải khích tướng: "Không trả lời tức là thừa nhận."
"..." An Nhi chỉ muốn đi thắt cổ cho Minh Anh vừa lòng.
Minh Anh thấy An Nhi không có lòng nói chuyện, nên xách đít bỏ đi dọn cơm, thì bị níu lại:
"Ê, đừng có đi."
"Vậy tao lết nhé?"
"..."
Minh Anh đặt mông ngồi xuống lần hai An Nhi mới chịu nói: "Tao cảm thấy gần đây tao nghĩ tới lão Phong khá nhiều.
Nhất là sau khi tao từ chối lão."
"Vậy mày nghĩ tới Vĩ Hoàng là ý gì?"
"Tao so sánh về sự trùng hợp."
"Đều là tỏ tình bị mày từ chối à? So sánh xem ai đáng thương hơn ai hay gì?"
"..." Còn chưa nói được bao xa đã bị chặn họng rồi.
An Nhi suy ngẫm một chút mới xuất ngôn:
"Trước đây tao thích Vĩ Hoàng, nhưng một phần vì hoàn cảnh gia đình nên tự ti.
Từ đó tới nay tao chưa từng thích một ai nữa, tao quên mất cảm giác thích một người là thế nào rồi."
"Yêu hay thích thì cũng đều là bản năng của con người.
Mỗi một người đều có điểm thu hút riêng, cho nên