An Nhi thuộc tuýp người say mà không ai biết, bởi cô không bị đỏ mặt khi uống rượu bia.
Cô uống nhiều nhất trong ba người, bấy giờ đôi mắt đã lừ đừ:
"Bố đây thèm vào."
Minh Anh dựa vào Ngọc Lam, ba người như cái móc xích, quấn vào nhau, hơi men nồng nặc cả gian phòng: "Lão cũng đã bốn mươi rồi, bắt lão ăn chay chờ đợi ngày mày gật đầu thì tóc đã bạc nửa đầu rồi."
"Vậy ý mày là tao nên chấp nhận việc lão ôm người khác rồi nói yêu tao à?"
"..." Rõ ràng ý của Minh Anh không phải như vậy, khi nói ra ngoài miệng lại bị hiểu thành cái nghĩa như vậy.
Cách hiểu của An Nhi không sai, vậy là cách nói của cô sai.
Minh Anh đổi sang cách nói khác: "Chỉ dựa vào một câu nói thì đâu xác định được gì.
Người ta chỉ hỏi chai dầu thôi mà, đã hỏi Anh ơi quần của em đâu? đâu."
"Mẹ nó, đợi tới câu đó thì bố đây đã đốt nhà lão thật rồi."
"Còn bảo không ghen?" Minh Anh chồm tới chỉ vào mặt An Nhi lật bài.
"..."
Ngọc Lam cười cười: "Tao không tin lão Phong là tra nam đâu.
Người ta lịch sự đứng đắn thế cơ mà."
An Nhi khịt mũi vỗ tay: "Nói hay quá đi.
Mày mà phân biệt được tra nam thì năm xưa tao với Minh Anh đã không tốn công dằn xếp tên khốn nạn kia rồi."
"..." Ngọc Lam quyết định không thèm khuyên con người cứng đầu cứng cổ này nữa.
Mẹ, đầu con này là đá chứ đâu phải sọ.
Xưa nay tửu lượng của Minh Anh không tốt, cả người đỏ như trái ớt hiểm, nói được dăm ba tiếng chuyện nữa thì cô đã leo lên sofa ngủ mất tiêu, chỉ còn An Nhi và Ngọc Lam ngồi tựa vào nhau.
Ngó qua người bạn bên cạnh, Ngọc Lam cười khổ hai tiếng rồi bắt đầu thì thầm: "Người ta sống nhiều hơn mình mười lăm năm, ăn muối còn nhiều hơn mình ăn cơm, dĩ nhiên chuyện gì cũng sẽ thấu đáo hơn rất nhiều."
Ngọc Lam không giống với Minh Anh, nói chuyện chỉ nói một nửa, phần còn lại để người khác tự hiểu.
"Mày có thích Khải Lộc không?"
Ngọc Lam lắc đầu: "Nói không thì không đúng.
Chỉ có điều không đủ sâu sắc, không phải là kiểu con tim rung động, yêu đương nồng nhiệt."
An Nhi tự ôm lấy ngực mình, cảm giác lúc sếp tổng ôm lấy cô, là lúc con tim cô rung động rõ ràng nhất.
Cô thừa nhận mình đã ghen, vậy thì tình cảm của cô đối với sếp tổng càng rõ như ban ngày.
"Hôm qua tao đã chấp nhận Khải Lộc rồi."
"Suy nghĩ kĩ rồi hả?"
"Thật ra là do tao không nỡ từ chối."
"Mày làm vậy lỡ như cho tới sau này mày vẫn không có tình cảm, thì người ta sẽ càng tổn thương hơn."
Ngọc Lam ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: "Nếu mày cũng thích anh Phong, mày nên cho người ta cơ hội."
"Còn có quá nhiều vấn đề tao chưa nghĩ thông suốt được."
Ngọc Lam khoác vai An Nhi, cô nàng cũng đã thấm men say, lời nói nhựa nhựa như kẹo mạch nha: "Nói mày nghe, đối với người như lão tiền là phương pháp giải quyết tiện lợi nhất.
Đây không phải là bênh vực lão hay gì, mà là nhìn nhận ở góc độ khách quan."
"Mày không hiểu, bất kỳ một mối quan hệ nào, cứ liên quan đến tiền là đều biến chất hết."
"Mày mới không hiểu đó.
Mày sợ mắc nợ lão, lão thì sợ mày thiếu thốn.
Thứ lão không thiếu chính là tiền, thứ mày cần chính là tiền.
Ai mà ngờ chó lại chê cứt."
Minh Anh ngồi bật dậy, vỗ tay: "Nói hay quá.
Mày với Khải Lộc còn chẳng đâu ra đâu, mà nói như kiểu thấu hiểu hồng trần vậy."
"...".
Truyện Hot
Với tính cách của An Nhi, cô nhất định sẽ không chủ động tìm Trường Phong để hỏi cho rõ, mà sẽ đợi anh tự mình giải thích.
Thế nhưng, vấn đề là Trường Phong không biết cô giận anh vì chuyện gì, cũng chẳng biết giải thích cái gì.
Nửa khuya, sau khi trở về từ buổi tiệc rượu của tổng giám đốc Hải, Trường Phong vừa về phòng khách sạn đã đẩy cửa ban công ra, mở điện thoại bắt sóng.
Biết người gọi đến là ai, tim An Nhi chệch đi một nhịp, đợi qua ba hồi chuông mới bắt máy:
"Alo."
Mùi cồn như muốn lan tỏa qua đường điện thoại, Trường Phong chau mài: "Em uống rượu đấy à?"
"Sao thế ạ? Chủ nhà, chủ nợ, chủ công ty, bây giờ lại muốn làm chủ cả đời sống sinh hoạt cá nhân của em nữa à?" Rượu vào thân thì gan dạ hơn hẳn.
Lời này nếu là khi tỉnh táo, đến nửa chữ thôi có mướn cô cũng chẳng dám nói.
Cô gái này say xỉn nói năng không biết nặng nhẹ gì cả, Trường Phong bật cười: "Tôi không dám."
"Không dám? Trên đời này có chuyện gì mà tổng giám đốc Đặng Trường Phong ngài không dám chứ? Ngài mắc tôi vào tròng, tôi sở mãi cũng chẳng ra.
Ngài có gì mà không dám chứ ngài sếp tổng?"
"..."
Không nghe đầu dây bên kia đáp lời, đợi tiếng rè rè tín hiệu qua đi, An Nhi líu ríu nói, giọng vừa uất ức vừa tủi thân: "Sếp tổng, anh theo đuổi em, đợi khi em thích anh rồi, anh lại bỏ rơi em như thế.
Anh nói xem, con người anh như vậy có xứng đáng làm đàn ông không?"
Trường Phong vì bị An Nhi giận dỗi mà mượn rượu giải sầu, trong buổi tiệc đã nạp vào không biết bao nhiêu là vang trắng, vang đỏ.
Anh đưa mắt về xa xăm, rít một hơi khí lạnh mà lòng bỗng ấm áp, tuy tín hiệu hơi yếu nhưng chuyện chính vẫn nghe không sót một chữ: "Em vừa nói...!em thích tôi?"
"..." An Nhi biết mình nói hớ, cố gắng dùng lý trí trấn áp cơn men.
"An Nhi, Đặng Trường Phong đã bỏ rơi người hắn yêu khi nào sao tôi không biết thế?" Trường Phong thấy mình không hề say rượu, anh đang say tình, cơn say này kéo dài cũng đã lâu rồi.
Rượu bia không đủ làm An Nhi đỏ mặt, nhưng một câu của sếp tổng đã khiến mặt cô đổi sắc trong chớp mắt.
Cô không đáp lại, xấu hổ ôm chặt điện thoại trong tay.
Trường Phong ho khan vài tiếng, khí trời ở vùng núi lạnh hanh, đứng một chút đã bắt đầu ngứa họng rồi.
"Sếp tổng, anh..."
"Anh Phong, anh làm gì ở đó thế? Sương đêm ở đây lạnh lắm, coi chừng bị cảm giống em đấy nhé." Lại là giọng nói vừa lạ vừa quen hôm qua.
Trường Phong hắng giọng đáp lại: "Mỹ Chi, cô đừng làm phiền lúc tôi nói chuyện điện thoại có được không?"
Mỹ Chi? Giám đốc Mỹ Chi? Giọng cô ấy sao lại khác đến thế? Chả trách An Nhi không nhận ra được, còn tưởng là cô nương nào được sếp tổng tuyển chọn lên núi hầu hạ thánh giá.
Mỹ Chi nhíu mài lườm Trường Phong: "Anh để quên máy tính ở trên xe, em mang đến cho anh, anh làm ơn mắc oán vậy à?" Cuối câu cô còn ho thêm mấy cái.
Trường Phong xua xua tay đuổi Mỹ Chi ra ngoài, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Em còn đó không?"
"Còn..." Giọng An Nhi lí nhí.
"Sao thế?"
An Nhi hơi hổ thẹn, đến cả giọng của giám đốc Chi mà cô cũng không nhận ra.
Người ta nói cấm có sai, khi yêu con mắt nó mù, cái tai nó điếc, cái đầu nó ngu.
Cô điếc cấp độ mấy mà không nhận ra giọng người quen chứ?
"Không có gì.
Sếp đang ở đâu thế?"
Thái độ nhã nhặn của An Nhi đã khôi phục lại, Trường Phong nghe cũng thấy vui.
"Tôi đang đứng ở ban công phòng khách sạn."
"Còn chị Chi?"
"Về phòng rồi."
"..." Chẳng phải vừa nghe tiếng đó sao.
Trường Phong ngờ ngợ ra chuyện gì, tự đánh đố chính mình mà thử giải thích với An Nhi.
Ăng-ten dò trúng đài nào thì hay đài đó vậy.
"Tôi không có thói quen khóa cửa phòng, quen để sẵn cửa như ở công ty.
Mỹ Chi hay đến tìm tôi bàn công việc."
"..." An Nhi không nén được nụ cười, ra là anh đang giải thích với cô.
"Anh nói với em chuyện này làm gì?"
"Đặng Trường Phong nhờ anh nói với em, hắn sợ em hiểu lầm hắn có người phụ nữ khác."
Cô bật cười, hôm nay tín hiệu tốt thật, đến tín hiệu trái tim của cô anh cũng bắt được.
Ba giờ sáng, khi An Nhi và Ngọc Lam còn đang say giấc thì Minh Anh đã lọ mọ tìm đường về nhà.
Cô còn nhiều công việc phải làm trước buổi họp sáng nay.
Khi về đến cổng khu Tân Minh, đèn trong nhà sáng tỏ, lẽ nào cô quên tắt đèn trước khi rời khỏi nhà?
Minh Anh rón rén mở cửa, bên trong phòng khách có tiếng lục đục, cô còn tưởng là trộm, hóa ra là Hải Vinh đang loay hoay với một đống linh kiện điện tử.
"Anh làm gì giờ này thế?"
Hải Vinh đang tập trung cao độ nên không ngẩng đầu nhìn cô: "Sao em không ngủ lại cho tỉnh hẳn rồi hãy về?"
"Em còn công việc chưa làm."
Minh Anh càng đến gần mùi bia rượu càng nồng, Hải Vinh đưa mắt quét qua cô một lượt, cố gắng làm nốt chỗ việc hiện tại rồi đứng dậy đi pha cho cô một ly trà chanh giải rượu.
Minh Anh đi đến chiếc bàn làm việc cạnh cửa ban công, anh đã mang theo nhiều thiết bị sang đây để sửa chữa chiếc laptop nát bấy của cô đây mà.
Chẳng phải đã nói vô