Tiện đường ghé ngang, Hải Vinh vẫn theo thói quen dừng xe ở cổng công ty, hướng mắt lên phòng làm việc của Minh Anh ở tầng hai, nơi có chiếc rèm cửa màu xanh lam quen thuộc.
Đôi mắt anh đăm chiêu, ánh nắng ướm lên gương mặt một mảng nóng hổi nhưng anh vẫn không hề để tâm.
Ngẫm lại những lời hôm đó ông Văn đã nói, Hải Vinh thấy lòng mình hơi se lại.
Còn nhớ lúc trước, Đại Dương và Vạn Hoa từng là đối tác kinh doanh, giữa hai gia đình có mối quan hệ xả giao tốt đẹp, qua lại vui vẻ.
Bẵng đi bảy năm, anh đối Vạn Hoa, hay đối với gia đình ông Văn chỉ là một sự nhột nhạt, chua chát.
Buổi gặp mặt giữa anh và ông Văn chẳng có gì ngoài sự dè dặt của anh.
Bây giờ, ngoài thành công, anh chẳng còn con đường nào khác, không còn cơ hội thứ hai để quay đầu.
Mục đích phấn đấu của anh bây giờ, phần nhiều có lẽ không còn nằm ở gia đình mình nữa rồi.
Khí nóng từ mặt đường bốc lên khiến người ta ngột ngạt, nhưng Hải Vinh lại thấy ngột ngạt từ trong chính tim mình.
Hải Vinh bảy năm trước không thích nói chuyện, chẳng phải vì tâm tư anh sâu rộng, mà là vì tính cách anh khó hòa đồng.
Hải Vinh của bảy năm sau không thích nói chuyện, là bởi vì tâm tư anh rối loạn, cảm xúc dồn nén quá nhiều, sự tình anh trải qua hỗn độn và phức tạp, mắt nhìn người thay đổi, cho nên khó mà mở lời.
Trở lại miền đất cũ, người cũ cũng như mới, tất thảy đều thay đổi.
Nheo mắt nhìn tấm màn cửa sổ từ từ được vén ra, anh bất giác nở nụ cười, con người có thể thay đổi về mọi mặt, mà anh chỉ thay đổi về nội tâm.
Dòng đời biến cố xảy ra không kể xiếc, nội tâm con người khó mà thích ứng kịp.
Anh trầm mặc nhiều hơn, suy tư nhiều hơn, là vì anh không thật sự vượt qua được sóng gió trong cuộc đời mình.
Hiện tại, những người đối tốt với anh, hay những người từng hết lời bợ đỡ gia đình anh trước đây nói trở mặt là trở mặt, nói quay lưng là quay lưng, dù đã lường trước nhưng vẫn có một vài người anh không trở tay kịp.
Anh không trách một ai trong số họ, cũng không tự trách thất bại của gia đình mình.
Anh hiểu rằng vạn sự trên đời đều là do duyên số, và việc anh gặp lại Minh Anh trong ngày đầu tiên trở về cũng là như vậy.
Anh vẫy tay với Minh Anh, nụ cười cô ngời sáng chiếu thẳng vào tim anh.
So với những nụ cười gượng gạo của lần đầu gặp lại, Minh Anh của bây giờ đã dần trở về là Minh Anh của bảy năm trước.
Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa đủ can đảm trở về con đường cũ năm đó như đã hứa, bởi vì anh vẫn chưa thực hiện được vế đầu tiên là thành công.
Không biết phải đợi đến khi nào, nhưng Hải Vinh anh thật sự rất muốn cùng Minh Anh, và những người khác, trở về nơi đó một lần nữa.
Thấy anh đứng mãi ở đó mà không vào, Minh Anh từ trong công ty vội vã chạy ra:
"Sao anh lại đứng đây?"
Hải Vinh quen tay xoa đầu cô: "Anh chỉ ghé qua một chút thôi."
"Ghé tìm em có chuyện gì à?"
"Em không cùng đến bệnh viện với Ngọc Lam à?"
"Sao? Nó bị gì?"
"Vĩ Hoàng cho hay công an yêu cầu cô ấy đến hòa giải với nạn nhân.
Anh nghĩ em sẽ cùng đi với cô ấy.
Một mình Ngọc Lam e là không hòa giải được."
Minh Anh gật đầu, Ngọc Lam mà đến đó một mình chẳng khác nào tự hiến thân mình cho hổ.
Cô mở điện thoại ra định gọi thì thấy tin nhắn cho hay là Ngọc Lam đã cùng An Nhi đến đó.
Có An Nhi thì như có hai Minh Anh rồi còn gì.
"Không sao, có An Nhi đi cùng nó rồi.
Sao anh không vào trong cho em hay mà đứng đây?"
"Anh vừa từ chỗ của Thái Hà trở về.
Dự án hoàn chỉnh đã nằm trong tay chúng ta rồi."
Minh Anh vui mừng không kể xiếc: "Thật sao? Vậy phía trụ sở và công xưởng thế nào? Đã định được ngày thành lập chưa?"
Hải Vinh lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa.
Phía họ yêu cầu đẩy nhanh thời gian ra mắt, có lẽ là trong tháng tám."
"Có kịp không?" Hôm nay Hải Vinh đến Thái Hà là để bàn bạc về việc này.
Xem ra là đàm phán thất bại rồi.
Quanh đi quẩn lại họ vẫn muốn hạn chế thời gian trong vòng một tháng này.
Hải Vinh không chắc chắn được gì, thành thật lắc đầu: "Kế hoạch gửi đến các nhà đầu tư đều là tháng chín."
"..." Đúng là vận đen vận đỏ lúc nào cũng song hành.
Hải Vinh giương cao khóe môi, lại xoa đầu Minh Anh thêm một cái: "Đừng lo lắng quá.
Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Biết rằng anh đang trấn an cô, Minh Anh ngẩng đầu nở nụ cười khích lệ anh: "Em tin anh sẽ làm được."
Chiếc ly thủy tinh rơi xuống nền gạch vỡ tan tành, tạo nên âm thanh vang vọng chói tai.
Ngọc Lam cô giấu sự hoảng hốt vào trong, ngược lại An Nhi thì mặt không đổi sắc, thậm chí bên trong cô cũng không mảy may nao núng một chút nào.
An Nhi chỉ tay vào thái dương của mình, hất mặt lên: "Chỗ này nhiều máu này."
"..." Mỹ Phượng tức rùng mình, vo tay thành nắm đấm, chiếc băng gạt trên mắt cũng lệch một góc.
Mỹ Dung thấy chị gái manh động như thế thì khiếp sợ, lại gặp thêm hai con người hiên ngang như đá, không cách nào hù dọa được liền ngán ngẩm trong lòng.
Cô chạy đến ôm cánh tay của chị mình: "Chị đừng tức giận.
Em gọi bảo vệ đến đuổi chúng nó đi."
Ngọc Lam chìa ra một tờ giấy, bên trong có đóng dấu xác nhận của cảnh sát, ý bảo cô có thể cùng với nguyên đơn thương lượng dưới sự khuyến khích của tổ thụ lý vụ án.
Đúng lý thì sẽ có chiến sĩ cùng đi với Ngọc Lam, nhưng nhận thấy không cần thiết nên đã ký cho cô tờ giấy mang đi dọa khỉ này.
Mỹ Dung nhìn sơ tờ giấy một lượt thì cứng họng, càng bấu chặt vào cánh tay Mỹ Phượng, làm vẻ như hai chú nai con bị sư tử uy hiếp, dồn vào góc tường.
An Nhi chạch lưỡi, ánh mắt khinh thường hết chín phần rưỡi: "Thôi nào, chúng tôi chỉ muốn cùng cô thương lượng, cô làm vậy là muốn dùng vũ trang thay vì đàm phán hòa bình đúng không? Cô có lấy súng ra dọa tôi cũng lấy khiên ra đỡ, có dùng xán múc cũng không xúc được tôi ra khỏi đây đâu."
"..."
Ngọc Lam đứng sát bên cạnh An Nhi, vì cô bị cận nặng, lại không đeo kính, không nhìn rõ được hai chị em nhà họ Lâm kia đang mang biểu cảm gì lên mặt.
Theo cô đoán thì chắc là nét mặt như giẫm phải mìn cứt, toàn thân đau đớn mà không mở mồm ra gào lên được.
Nghĩ đến đây cô liền che miệng cười một cái, chị em Mỹ Phượng càng tức tối: "Mẹ chúng mày, tao không muốn đôi co.
Một là để tiền lại rồi đi, hai là tao tố cáo chúng mày đến đây không phải để đàm phán mà là khiêu chiến."
"Nói đi nói lại là cần tiền đúng không? Các người ngày ngày đến trụ sở cảnh sát khóc la ỏm tỏi, người ta đã giải thích sôi cả bọt mồm, các người vẫn cố tình không hiểu đúng không? Tiền, khi nào thắng kiện thì lấy.
Còn bây giờ, một là ôm gối về nhà, hai là tự bán thận mà trả.
Tiền chứ phải lá mít đâu mà đòi là có ngay."
"Chúng mày ngang ngược như vậy còn tự cho mình đúng hả? Con nhỏ này hại chị tao mù, bồi thường lẽ đương nhiên, mày còn nói là tụi tao ngửa tay đòi tiền mày à? Tao chưa móc mắt nó ra đền cho chị tao đã là nương tay rồi." Mỹ Dung chỉ tay thẳng về hướng Ngọc Lam không lệch một li.
An Nhi lâm trận mỗi lúc một hăng, cô đứng dậy ôm đầu Ngọc Lam hướng tới: "Đây, móc hộ mình cái, mình thối tiền lại luôn."
"..."
Con người ai cũng có giới hạn nhất định, mà chị em nhà họ Lâm có vẻ đã đạt đến cực hạn rồi.
Mỹ Dung giận đến cả người bốc hỏa, hai mắt đỏ ngầu như hai quả cầu lửa, buông tay Mỹ Phượng ra, vồ thẳng tới đẩy vai hai người họ một cái thật mạnh: "Mày thách tao đúng không?"
Dáng vẻ hung hăng của Mỹ Dung ngày hôm đó ở Spa đã dọa Ngọc Lam một phen thất kinh, bây giờ cô đã dần làm quen, gan cũng to hơn, cái hành động này tuy làm cô sợ hãi nhưng không đến nổi nào, vì bên cạnh còn có An Nhi.
An Nhi phủi vai mình hai cái, liếc nhìn Mỹ Dung bộ dạng như con gà chiến đã mài cựa: "Sao nào? Muốn đánh người hay gì?"
Mỹ Dung một mặt thách thức, Ngọc Lam đứng gần nên nhìn thấy rõ ràng, cô không lùi về sau mà đứng yên đó, vẻ mặt hiên ngang chống đối.
"Đừng có quá đáng nhé."
Mỹ Dung chỉ tay vào mặt Ngọc Lam nói: "Là chúng mày quá đáng trước."
An Nhi kéo tay Ngọc Lam giật về sau, bản thân tiến lên như gà mẹ che chở gà con, ngữ điệu uy hiếp: "Lật bài lên đi, chúng tao thừa biết chị mày giả mù."
Chỉ cách vài xen ti mét nữa là ngón tay của Mỹ Dung chạm vào mặt An Nhi, nhưng câu nói vừa rồi đã khiến Mỹ Dung như đóng băng, bàn tay cứng đờ lơ lửng giữa không trung, hai hàm răng cắn chặt, không thốt nên lời.
Ván bài này vốn đã đến hồi lật ngửa, là do chị em nhà họ Lâm cố chấp mới dẫn đến đôi bên mất hết kiên nhẫn.
Bản ghi âm cuộc đối thoại lần trước đã sớm nằm trong tay cảnh sát, An Nhi không còn sợ sệt gì nữa mà phải vuốt mặt nể mũi, ăn nói khách khí với người vừa ăn cắp vừa la làng.
Mỹ Phượng ngồi trên giường cũng không