Khi câu chuyện về drama chốn công sở của An Nhi được kể ra, Ngọc Lam ngỡ ngàng ngơ ngác, Minh Anh thì một mặt thản nhiên, vẻ như chuyện này rải đầy ra đó, không có gì mới lạ.
Trên màn hình điện thoại đang hiển thị cuộc gọi nhóm, góc bên phải Minh Anh đang miệt mài ghi chép, góc trái An Nhi đang hăng say kể chuyện, bên dưới thì Ngọc Lam đang để điện thoại chỉa lên trần nhà.
"Tụi mày nói coi, cuộc đời tao chưa đủ drama hay gì?"
Minh Anh hờ hững đáp: "Thêm cái đó nữa là đủ rồi đó."
An Nhi bất mãn: "Miệng chó không mọc được ngà voi."
Ngọc Lam không thấy hình hài, chỉ nghe tiếng nói: "Êm đềm quá thì còn gì vui."
"Vui kiểu gì thì được, chứ vui kiểu này bố mày không ham."
Minh Anh: "Lão Phong tiễn giám đốc Chi gì đó ra chuồng gà rồi hả?"
"Mỹ nữ có ra tay độc ác cỡ nào, cũng không tàn độc bằng sự trả thù của lão đâu."
Ngọc Lam chìa mặt hóng hớt vào: "Sao sao? Lão đã làm gì?"
"Tống ra nước ngoài với lý lịch không sạch sẽ."
Minh Anh, Ngọc Lam: "..."
"Nếu là tao thì thà về quê chăn vịt."
"Cùng lắm là đồng nghiệp giết hại lẫn nhau, ả cũng đâu bứt mất của mày sợi tóc nào, lão lấy đâu ra cái lý lịch không sạch sẽ?"
An Nhi nhìn ngang ngó dọc, sau đó kê sát điện thoại vào, thì thầm: "Biển thủ công quỹ."
Minh Anh dừng viết: "Còn có chuyện này à?"
"Tao cũng thấy ngạc nhiên.
Cứ nghĩ cô ấy quang minh chính đại, không ngờ cũng là một người có lòng dạ tham lam."
"Sao giống như khoai héo cả rổ thế?" Ngọc Lam lâu lâu chen vào.
"Người xấu thì cái gì cũng xấu.
Mấy chuyện biển thủ này rõ ràng là do lão biết mà không chấp, đợi khi có chuyện mới đem ra tính sổ."
Cái giọng điệu sõi đời của Minh Anh làm An Nhi chán ghét: "Giám đốc tại gia như mày thì hay rồi, không cần biển thủ vẫn có ăn."
Ai đấy nghe thấy thì đáp ngay: "Tao mà làm vậy thì khác gì chà đồ nhôm đâu."
An Nhi: "Cho nên mới nói là không cần."
Ngọc Lam: "Kỹ năng đó tao cũng muốn học."
An Nhi: "Đến đây quỳ xuống lạy ba lạy, bố mày dạy cho một khóa."
Ngọc Lam: "Chứng tỏ mày cũng không phải dạng liêm chính gì."
Minh Anh chìa mặt vào màn hình bằng biểu cảm icon mặt lone: "Gậy ông đập còng cả lưng ông là mày đấy."
Ngọc Lam bên ngoài cười hí há, An Nhi chỉ chém một câu: "Mẹ tụi mày."
"Lương ăn chia thì còn có dư, bằng không lương cứng thì cái tủ quần áo túi xách của ả là đi cướp về à? Không biển thủ thì cũng từ hối lộ mà ra."
Ngọc Lam cũng lên tiếng chê bai: "Mày núp dưới gầm tủ nhà người ta hay gì?"
"Mày đi mà hỏi An Nhi, cái túi cô ấy mang đi làm có trùng ngày nào không? Giám đốc tại gia như tao mà còn phải săn sale trật giuộc.
Giám đốc hành chính như Mỹ Chi thì cái gì cũng có, lại còn hàng real."
"Má, thật à?"
An Nhi gật đầu, đưa điện thoại ra xa: "Dù sao thì tao vẫn thấy ả đáng bị trừng phạt.
Nhưng nếu đổi lại là tao, chỉ hi vọng khi tao làm sai, lão sẽ nương tay để tao còn có đường kiếm cơm.
Chứ cái lý lịch kiểu đấy thì đi chăn vịt cũng bị khinh miệt."
"Mày làm gì sai quấy rồi à?"
"Chẳng làm gì hết."
Minh Anh hơi cười: "Theo tao thấy thì có mày nương tay với lão ấy.
Khó khăn lắm mới hốt được mày, lão nâng niu còn chẳng đặng, sao dám làm gì mày?"
An Nhi làm mặt tuyệt vọng: "Sai rồi con.
Bố đây cảm thấy, sai lầm nhất là khi yêu người lớn hơn mình nhiều tuổi."
Ngọc Lam: "Lão ức hiếp mày à?"
"Không, lão đè đầu cưỡi cổ tao."
"..."
Minh Anh: "Thật ra nếu không yêu thì lão vẫn ở trên đầu mày đấy thôi."
"Mẹ, đúng lắm."
Cái nhà, và cả công việc, lão tiện tay chọn một cái cũng đủ bóp cô chết tươi.
Hơn nữa, bây giờ dì tư xem lão như con rùa vàng, yêu thích vô cùng.
Cô mà ức hiếp lão, mẹ cô sẽ không tha cho cô.
Suy cho cùng, lão lúc nào cũng tính trên cô một bước, ở trên cô một bậc.
Không, là mấy bậc.
Đang nói chuyện, An Nhi bỗng nhăn mặt một cái, đúng lúc Minh Anh bắt gặp: "Sao vậy? Lại đau bụng hả?"
"Ừ.
Dạo này cứ hay bị đau ruột."
"Đi khám rồi hả?"
"Chưa."
"Sao biết đau ruột."
"Tao đoán."
"..."
"Thì nó cứ nhói nhói như đợt đau ruột thừa."
"Mày làm gì còn ruột thừa mà đau?"
Mẹ nó, lần thứ hai rồi đấy.
An Nhi cắn răng: "Chắc do vết thương bên trong chưa lành hẳn."
"Rảnh thì đi khám đi."
"Thôi đi.
Bố sợ bệnh viện lắm rồi."
An Nhi dòm màn hình, định mở mồm hỏi han Ngọc Lam một chút, nào ngờ chưa kịp gì cả thì cô nàng đã rời khỏi cuộc trò chuyện.
Minh Anh thấy thế cũng thoát ra, An Nhi ở lại tự nhìn chính mình qua màn ảnh, còn tưởng hai nhân vật kia sẽ tranh nhau đưa cô đi viện, hóa ra tất cả đều là do cô ảo tưởng: "Mẹ bà, lũ vô tâm."
Công ty Đại Dương làm ăn thuận lợi, khó tránh có người tức mình, đau ngực, không vui.
Đình Dĩ cảm thấy con người này mưu mô xảo trá đến mức không ngờ.
Cứ tưởng Hải Vinh trực chờ chiếc bánh trong tay mình, hóa ra chỉ là giương đông kích tây, tiện thể còn cướp đi viên ngọc quý của mình.
Càng nghĩ càng cay, Đình Dĩ tức đến vò đầu bứt tóc, mặt mũi đỏ gây.
"Cay cú cái gì? Người ta chuyển hướng kinh doanh thì cậu bớt đi một đối thủ, còn ở đó giận người đấm ngực, muốn người ta quay lại đá mông một cái mới mãn nguyện à?" Trường Phong trưng ra bộ mặt chán ghét, không chút khách khí mà nói.
"Này này, anh là bạn của ai thế hả?"
"May mà tôi là bạn của cậu, chứ không phải thì người đá cậu đầu tiên là tôi đấy."
"Phong đại ca à, tôi đến tìm anh không phải muốn nghe anh mắng tôi đâu nhé."
Trường Phong liếc Đình Dĩ bằng nửa con mắt, cái giọng điệu ngứa đòn này chướng tai gai mắt thật sự: "Hôm nay tôi chỉ muốn mắng người."
"..."
Im lặng một chút, Trường Phong lại nói tiếp: "Không có nhu cầu thì biến đi."
"..." Đình Dĩ tức đỏ lỗ tai, vẫn hết sức kiên nhẫn mà nhúng nhường: "Đừng nói như kiểu bản thân anh vô tội.
Anh đầu tư vào chỗ kẻ thù của tôi là ý gì đây? Còn đứng ra kêu gọi Buildings góp vốn.
Anh có còn coi tôi là anh em nữa không hả?"
"Kẻ thù của cậu, không phải của tôi."
"..." Miệng mồm Đình Dĩ cứng ngắt, lát sau thì tức giận tiến tới đập bàn: "Anh...!anh nói vậy mà nghe được à?"
"Được chứ."
"..." Đình Dĩ cảm thấy mình đến nhầm địa chỉ, khi không lại nhét chân vào mõm chó, không hết giận lại còn như bị chó cắn càng lúc càng đau.
Chủ nhân căn phòng rất dứt khoác chỉ tay ra cửa: "Không tiễn."
"Đặng Trường Phong! Cái đồ chó má nhà anh, anh là đang muốn chống đối với tôi đúng không?"
"Sao tôi phải chống đối cậu?"
Ánh mắt Trường Phong lóe lên một tia tức giận, Đình Dĩ liền xìu xuống, chỉnh đốn lại tác phong, quay trở về bàn trà, ngồi sụp xuống.
Tổng giám đốc Phong đậy nắp viết, gấp gọn sổ sách, đôi mài chau lại, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Từ trước tới nay chưa một ai có thể làm lệch đi quỹ đạo của cậu, khiến cậu ảo tưởng rằng thế giới này quay quanh cậu à? Thức tỉnh đi.
Người làm ăn, không ai như cậu đâu, Đình Dĩ."
Đôi mắt Đình Dĩ đăm đăm nhìn về phía Trường Phong, nửa chữ cũng không phản bác được.
"Hải Vinh này trời sinh thiên phú, việc vào tay thì liền trót lọt.
Cậu cay cú người ta chỉ vì cậu ta là người mà cô nàng Minh Anh cậu theo đuổi bấy lâu chọn lựa à? Ấu trĩ cũng có mức độ thôi chứ."
"..."
"Còn việc tôi đầu tư vào Đại Dương hay không đến lượt cậu quản à? Hai tiếng anh em này không phải để làm cái cớ cho cậu trèo lên đầu tôi đâu nhé.
Tiền của tôi gửi vào đâu từ khi nào đến lượt cậu suy xét? Người làm ăn thấy ở đâu có lời thì nhảy vào, cậu ngăn cản tôi nhảy vào đống tiền mà còn vinh danh hai tiếng anh em à?"
"Anh đang cho rằng tôi là người xấu đấy hả anh Trường Phong? Làm anh em bấy lâu nay, tôi không nhìn ra được anh là người vì lợi ích mà vứt bỏ tình nghĩa."
Trường Phong cười trào phúng, nới lỏng cà vạt, tiến tới bàn trà mà ung dung ngồi xuống, rót một tách cho mình, tách còn lại lật ngửa ra đó chứ không thèm châm:
"Tôi đối với cậu hết tình hết nghĩa, trái lại là cậu lợi dụng tôi trả thù riêng.
Ai vì lợi ích mà vứt bỏ tình nghĩa thì phải tính cho kỹ nha."
"Tôi..." Đình Dĩ thay đổi thái độ, lấm lét nói: "Tôi lợi dụng anh? Tôi lợi dụng anh cái gì?"
Trường Phong không đáp, chỉ hướng đến Đình Dĩ mà nhìn, ánh mắt sắc bén lưỡi gươm, tựa hồ có thể chém đút sự tự tin cuối cùng của người đối diện.
"Tôi đoán không lầm thì cô bồ của anh và tên Hải Vinh cùng Minh Anh là bạn cũ.
Không nhìn ra anh có thể vì gái mà bất chấp đến như thế."
"Tôi cũng không nhìn ra được cậu bất chấp lợi ích mà lợi dụng anh em."
"Anh nói chuyện quá đáng rồi đấy."
"Lời quá đáng hơn tôi còn chưa nói ra mà."
"..."
Trước khi rời đi, Đình Dĩ vẫn còn hậm hực: "Đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân.
Để tôi xem khi nào anh mới sáng mắt ra."
Trường Phong lười đôi co, thậm chí còn chả thèm liếc Đình Dĩ một cái.
Cuộc trò chuyện kết thúc không mấy tốt đẹp.
Sau cuộc đàm phán thất bại với mẹ Phương, Minh Anh không còn biện pháp khác, đành ôm đồ bỏ chạy về nhà riêng.
Mẹ Phương biết cũng không thèm cản, chỉ đợi xem khi nào thì cha con hai người đấu nhau sứt đầu mẻ trán, chạy đi tìm bà cáo trạng.
Nhà cửa bỏ hoang bấy lâu vậy mà vẫn còn hơi ấm, toilet cũng có dấu hiệu vừa được dùng qua, chứng tỏ Hải Vinh vẫn thường xuyên lui tới.
Minh Anh dọn dẹp sơ sài, còn chiếc bàn chật chội những máy móc của Hải Vinh để ở cạnh cửa ban công phòng khách vẫn giữ nguyên như cũ không động vào.
"Alo, em về nhà rồi."
"Nhà...!nào?"
"Còn nhà nào nữa?"
"À, gần đây anh tiện đường nên ghé tạm nhà em."
Đường lớn cổng trái khu Hồng Minh gần đây đã bước vào giai đoạn tráng nhựa, nên phong tỏa hết hai lối vào ra, không còn đi tạm bợ được nữa, nên Hải Vinh ghé nhà cô cũng là chuyện dễ hiểu.
"Em còn tưởng anh ghé nhà em ở cho đỡ nhớ."
Đầu dây bên kia có tiếng phì cười: "Đúng vậy, anh nhớ em nên mới tới nhà em."
"Nhớ em mà không thèm tìm em đến một lần.
Ở nhà em để nhìn vật nhớ người à?"
Một đoạn hồi tưởng