An Nhi: Không ổn rồi.
Gần đây đau bụng suốt.
Minh Anh: Hai ba tháng trước tao đã nhắc mày đi khám rồi mà.
Ngọc Lam: Sao tao không biết chuyện này?
Minh Anh: @Ngọc Lam Hai ba tháng trước không liên lạc được với mày.
Ngọc Lam gửi vào một chiếc nhãn dán hối lỗi.
An Nhi: Chắc phải đi khám rồi.
Có ai xung phong đi cùng mị không?
Minh Anh đang soạn tin, rất lâu không gửi, cuối cùng im bặt.
Ngọc Lam: Khi nào thế?
An Nhi: Today.
Ngọc Lam: Tuần sau ok không?
An Nhi: Tao thì đợi được, nhưng cái bụng của tao chắc là không.
Ngọc Lam: Vậy tao không được rồi.
An Nhi: @Minh Anh.
Sau đó, An Nhi đã nhắc Minh Anh hơn mười lăm lần trong nhóm chat mà không thấy hồi âm.
An Nhi: @Minh Anh Mày có lương tâm không thế?
Minh Anh: Có, nhưng không nhiều.
An Nhi tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà hoạn nạn thấy chân tình, cái gì mà chị chị em em vào sinh ra tử có nhau, giả dối, giả dối hết.
Những tháng cuối năm ở miền Nam mà nói là rơi vào mùa mưa cao điểm, khí trời ngày nào cũng xấu quắc, mây bữa thì xám xịt, bữa thì đen thui, mưa trắng xóa một màu trời.
"Phi, hôm nay rảnh không?" Nếu đã nhờ thì phải tìm người có xe hộp để tránh mưa tránh gió rồi.
"Sao thế? Có việc nhờ vả hả?"
"Tôi định đi viện khám, có muốn đi chung không?"
"Tổng giám đốc đâu?"
"Lão mà rảnh thì tôi đâu cần tìm bà."
"Hay để tui nhờ Thanh đưa mà đi."
"Có nghĩa là bà không rảnh?"
Lý Phi gật đầu như mổ cò, dùng mớ tài liệu trong tay làm bằng chứng bản thân không nói dối.
An Nhi thả Lý Phi về chuồng xong thì hụt hẫng không muốn đi nữa.
Cô không muốn đi đến bệnh viện một mình.
Nghĩ tới nghĩ lui không còn nhân vật nào để nhờ cậy được nữa, An Nhi tự trách mình quan hệ xã hội quá hạn hẹp, đến lúc cần thì chẳng có ai.
Biết thế ngày trước xả giao nhiều một chút, chăm chỉ kết nạp thành viên, thì giờ nhóm chat không chỉ có hai con bánh bèo vô dụng không nhờ vả được kia rồi.
Cô nhìn xuống bụng mình, vo vo vài cái thủ thỉ: "Cố lên bé ơi, ráng vài bữa nữa rồi mình đi viện nhé.
Cố lên."
"Cộc." Đúng lúc tay sếp tổng chạm vào cửa phòng đang mở, lão chưng hửng, tay chân cứng đờ, đứng ngây đơ ở ngoài cửa.
"Sếp tổng?"
Phải mất một phút Trường Phong mới định thần lại, anh chậm rãi tiến vào, đóng chặt cửa, nói chuyện gia đình.
Anh đi đến đứng trước mặt cô, chỉnh đốn quần áo, dáng người thẳng tắp, hít một hơi căng phổi, thái độ nghiêm túc cực kỳ: "Tại sao em không nói cho anh biết?"
An Nhi ngáo ngơ chưa hiểu chuyện gì thì sếp tổng đã nói tiếp:
"Hay là em chưa đủ tin tưởng anh? An Nhi, anh không phải là người vô trách nhiệm.
Hơn nữa, anh yêu em thật lòng, anh muốn cưới em làm vợ." Giọng lão mỗi lúc khẩn thiết hơn: "Anh xin lỗi vì để em cảm thấy không an toàn trong mối quan hệ này.
Anh sợ nếu như làm quá gấp rút em sẽ hoang mang và khó chấp nhận, anh định đợi khi em sẵn sàng thì sẽ cầu hôn, không ngờ em lại...!Anh xin lỗi vì đã để xảy ra việc ngoài ý muốn, nhưng anh đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm với em và con."
"Khoan đã, con? Con nào?"
Bây giờ đến lượt sếp tổng ngáo ngơ.
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô: "Không phải em có thai hả?"
"Ai nói em có thai?"
"Thì khi nãy em nói còn gì? Em nói cái gì mà cố lên, đợi vài bữa nữa làm gì đó."
An Nhi không nhịn được mà cười to như sấm, không tự chủ được mà vỗ đùi sếp tổng bộp bộp.
Chuyện mà sếp tổng nói ra cộng thêm bộ mặt ngáo ngáo của lão chẳng khác nào combo hủy diệt, khiến cô cười đến nội thương.
Sau khi cười cho đã đời, cô mới từ từ giải thích rõ ràng cho sếp tổng hiểu.
Tuy chỉ là hiểu lầm, nhưng sắc thái biểu cảm của anh chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ ngạc nhiên, ngỡ ngàng đến vui mừng, háo hức rồi lại hụt hẫng thất vọng, tất cả đều có đủ.
Thấy sếp tổng thoáng có chút thất vọng, cô trách bản thân đáng lẽ không nên cười.
Chuyện này không có gì vui.
"Sau này phiền em nói chuyện gì cũng rõ ràng ra, đừng có nói ba phần giấu bảy phần như vậy."
"Ủa? Em tự nói chuyện với mình mà cũng phải giải thích cho rõ ràng hả? Không lẽ bây giờ ngồi đây vỗ bụng nói Bụng ơi, cố gắng lên em ơi, vài ngày nữa mình đi bệnh viện chữa cho hết bị đau bụng nhé."
Trường Phong: "..."
"Sao anh lại nghĩ em có thai được nhỉ?"
"Em nói như vậy bố thằng nào không nghĩ được đấy?"
"Là do anh có tật giật mình thì có."
"Anh..." Sếp tổng mím môi, giận lẫy.
Vấn đề này vừa giải quyết xong thì một vấn đề khác lại được đặt ra:
"Em bị đau bụng suốt mấy tháng nay sao anh không biết?"
"Con người là động vật ăn tạp, ăn nhiều quá thì đau bụng cũng là chuyện bình thường.
Anh bận rộn như vậy, có mỗi việc đau bụng mà cũng làm phiền anh thì anh còn thời gian đâu mà làm những việc khác?"
"Bây giờ thì còn đau bụng bình thường không?"
"Thấy không bình thường nên mới muốn đi viện đấy."
"..." Trường Phong hít hà mấy hơi cho bớt nóng: "Đúng là hết nói nổi em."
Ngay sau đó, Trường Phong không nói hai lời lập tức đưa An Nhi đến bệnh viện.
Tới nơi, An Nhi chỉ việc ngồi chờ, còn Trường Phong thì mang theo giấy tờ cá nhân của cô đi làm thủ tục.
Sau nửa ngày đi lòng vòng trong bệnh viện, thực hiện hết thảy các bước kiểm tra và xét nghiệm, cuối cùng thì dừng lại ở phòng hội chẩn.
"Hai người đã có kế hoạch sinh con chưa?"
An Nhi: "..."
Trường Phong: "..."
An Nhi e thẹn nhìn sếp tổng, sếp tổng lặng lẽ nhìn An Nhi, câu hỏi đường đột này làm cho mặt ai cũng đỏ.
Bác sĩ nhanh chóng đưa ra kết luận: "Kết quả kiểm tra cho thấy vợ anh bị nang buồng trứng, rất có khả năng ảnh hưởng đến việc sinh sản, sau này e là khó có thể sinh con được."
Bấy nhiêu vẫn chưa đủ để đánh bại An Nhi, bác sĩ thậm chí còn mang đến một thông tin xấu hơn, trực tiếp đánh bại manh giáp tinh thần cuối cùng của cô: "Hiện nay có rất nhiều kỹ thuật tiên tiến có thể can thiệp giúp bệnh nhân loại bỏ nang lành tính hoặc ác tính.
Tuy nhiên, tim của vợ anh cũng có vấn đề.
Cô ấy bị hở van tim mức độ nhẹ, nhưng vẫn sẽ khá nguy hiểm cho quá trình sinh nở.
Hai người nên suy nghĩ cho thật kỹ."
Thông tin chấn động này phải mất rất lâu An Nhi mới có thể mã hóa được.
Cô ngây ngốc ngồi đó, hai tai đã bắt đầu lùng bùng, đầu óc không còn được minh mẫn mà bắt đầu có những suy nghĩ rối loạn, bức ép bản thân đến trào nước mắt.
Cuối cùng, bác sĩ yêu cầu An Nhi tiếp nhận điều trị để cải thiện tình hình sức khỏe hiện tại của cô.
Dựa theo kết quả xét nghiệm, bác sĩ đã kê cho cô bảy ngày thuốc, sau đó tiến hành theo dõi thêm.
Về đến nhà, sếp tổng hết lời an ủi cô, vận dụng hết văn chương và tài ăn nói để khuyên giải cô.
An Nhi nghe rồi cũng coi như không nghe, mọi lời nói đối với cô bây giờ như gió thoảng mây bay, thứ còn động lại chỉ là lời nói của vị bác sĩ kia, rằng cô sẽ khó có thể sinh con được.
Mưa gió vắt ngang qua bầu trời, chẳng là gì so với lòng người đang dậy sóng.
Trong tích tắc, hình ảnh Ngọc Tư xuất hiện với chiếc bụng tròn trịa xinh xinh, ở bên trong còn có một sinh linh bé nhỏ đang từ từ lớn lên, trái tim cô như thắt lại thành cuộn.
An Nhi thấu hiểu nhân sinh vốn chẳng ai được suông sẻ, chẳng có con đường nào là trải đầy hoa hồng, rằng không có đại lộ nào dễ đi, nhưng đường hẻm của cô có phải là đã quá khó đi rồi hay không?
An Nhi đưa mắt nhìn sếp tổng, những giọt nước mắt rơi xuống trong vô thức, ướt nhòe một mảng tim của Trường Phong.
Anh ôm chặt lấy cô, lòng anh như bị bóp nghẹn, đau đớn vô cùng.
Một cuộc tình có một ngàn giả thuyết, một vạn kết quả, tính tới tính lui vẫn không nghĩ sẽ ra được kết quả bế tắc như thế này.
An Nhi ở trong lòng anh, lặng lẽ rơi nước mắt, mà anh tưởng chừng như bản thân bị tra tấn bằng hàng ngàn cung đao.
Thà là cô giãy giụa, khóc lóc om sòm, hơn là âm thầm cấu xé nỗi đau chỉ một mình cô cảm nhận.
Cô càng như thế, anh lại càng thấy bản thân mình tệ hại.
Tựa như ngày đó, cô đau đớn nằm trên giường bệnh, mà anh chỉ có thể ở bên cạnh ngắm nhìn.
Trường Phong anh, vô dụng.
Bởi vì đôi bên đều bận rộn, đến mức không có thời gian cãi nhau, nên gần đây Minh Anh và Hải Vinh cũng tạm gọi là bình yên.
Vụ tranh luận về Kiến Ninh đã trôi qua lâu rồi, Minh Anh biết mình bướng bỉnh, sau khi tự mình hiểu ra thì không dám mặt dày nhắc tới, thuận nước mà đẩy nó ra xa theo dòng thời gian trôi.
Lại nói, Kiến Ninh vì không thuyết phục được Nghi Đình