Sáng sớm hôm sau, Hải Vinh đưa Minh Anh ra chợ lớn, vào một cửa hàng hoa, bảo cô tự chọn một bó, sau đó lái xe đèo cô đến khu nghỉ dưỡng, nằm ở lưng đèo Khúc Chi, ngọn đèo đối diện với nơi mà Vĩ Hoàng đang sống.
Hôm nay đích thị là ngày Hải Vinh dắt Minh Anh ra mắt cha mẹ anh.
Trong ấn tượng của cô, cha mẹ của Hải Vinh rất cao lãnh, khí chất kiêu ngạo khó gần, trong những buổi tiệc đó Minh Anh chỉ cúi đầu chào, mà không hề trò chuyện một câu gì.
Cho nên bây giờ cô có chút căng thẳng.
À không phải là một chút, là rất căng thẳng.
Hai người đưa mắt tìm kiếm chủ nhà, loáng thoáng nghe được tiếng của mẹ Lan cất lên từ bên trong, dường như đang bận rộn làm gì đó.
Minh Anh trong lòng thấp thỏm, đi theo Hải Vinh vào nhà bếp, công cuộc ra mắt liền được tiến hành tại căn bếp ngập mùi bò kho.
"Con thưa chú, con thưa dì.
Con vừa mới tới."
Sợi rau trượt khỏi tay mẹ Lan rơi xuống, chiếc vá trong tay ông Tâm cũng rơi theo, hai người một bên mặc tạp dề hồng, một bên tạp dề đỏ, hơn thế nữa ông Tâm còn đang mặc quần tà lỏn màu xanh lá mạ, cả gian bếp rực rỡ gấm hoa.
Hình tượng cao lãnh của họ trong mắt Minh Anh thoáng chốc đã lăn dài từ đèo Khúc Chi xuống đồng bằng, Hải Vinh dù có chạy theo níu lấy cũng chẳng thể kéo lên được nữa.
"Bình thường ở nhà đều là chú Tâm nấu ăn hả?"
Hải Vinh lắc đầu: "Đó không gọi là nấu ăn."
"Vậy chứ là gì?"
"Pha chế chất độc hóa học."
Minh Anh: "..."
Sau khi trở về khách sạn, Minh Anh cảm thấy không vui vẻ gì, luôn tự trách bản thân quá cứng nhắc, khiến không khí buổi gặp mặt trở nên sượng trân, khỏi phải nói, cứ mỗi lần Hải Vinh kéo không khí đi lên thì Minh Anh lại như tảng đá giật mọi người rơi xuống.
"Cha mẹ anh có phải không thích em hay không?"
"Không có đâu."
"Sao em cứ cảm thấy như vậy nhỉ?"
"Bởi vì em nghĩ như vậy nên mới gò bó mình trước mặt cha mẹ anh có phải không?"
Minh Anh ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy lời Hải Vinh nói rất đúng.
"Tâm lý chung của con gái thôi mà."
"Vậy anh chân thành khuyên em nên xây dựng tâm lý riêng đi."
Minh Anh: "..."
Lúc tiễn Minh Anh ra cửa, mẹ Lan có bảo rằng sẽ về An Xuyên thăm gia đình cô vào một ngày không xa, nhắn nhủ Minh Anh giúp họ sắp xếp một chút.
Nụ cười trên mặt Minh Anh có chút sượng, rất nhanh đã thu lại, niềm nở nói: "Dạ, con sẽ thu xếp thật sớm."
Đợi khi bóng dáng họ đã khuất dần sau chân đồi, mẹ Lan mới thở dài nói: "Biết trước hai đứa nó sẽ tái hợp, chỉ là không ngờ lại nhanh đến như vậy."
"Con trai bà ôm hình ôm bóng suốt mấy năm trời, còn không gấp được sao?"
"Nó thì gấp, tôi đây thì nôn."
"Bà nôn cái gì?"
"Nôn nóng."
"..."
Người vợ toàn thời gian như An Nhi đúng là rảnh rỗi, thời gian phần nhiều chính là nằm đợi chồng về ăn cơm trưa và tối.
Minh Anh không có ở An Xuyên, Ngọc Lam thì đang trong thời kỳ yêu đương nồng cháy, chẳng đoái hoài đến cô, Lý Phi thì bận bán mình cho tư bản, cho nên giữa An Xuyên rộng lớn này, chỉ có một mình An Nhi là rảnh hơi đến nỗi ngồi đếm muỗi.
Những tưởng cuộc sống bình yên như vậy sẽ kéo dài, cho đến khi chuông cửa nhà cô reo lên bất thường.
Người tới chính là phú bà Bích Nhung, cũng chính là chị dâu thứ ba bên nhà chồng của cô, phu nhân của đương kim chủ tịch tập đoàn Buildings.
Nói ra thì người trước mặt này lớn hơn An Nhi gần hai con giáp, cho nên đâu chỉ gọi một tiếng chị ba là đủ.
An Nhi thỉnh chị Nhung vào phòng khách, dâng trà rót nước, mòm mép điêu luyện tung hô khen ngợi chị đến từng cái móng giò.
Nào là áo chị đẹp quá, vòng cổ chị sang quá, cho tới cái hột kim cương đính trên ngón tay chị lấp lánh miễn chê luôn.
Chị Nhung nghe An Nhi thổi mát tai như vậy, cười ha há từ đầu chí cuối, hoàn toàn quên mất sự bất đồng trong ngày lễ rước dâu lần trước.
An Nhi vốn không muốn nhắc đến chuyện đó, thuận thế thì để nó qua luôn, tránh cho chị em bạn dâu đấu đá, tị hạnh, chán ghét lẫn nhau.
"Hôm nay chị tới thăm vợ chồng em mà không cho hay trước để em chuẩn bị gì hết.
Để em báo với anh Phong đặt nhà hàng, có một chỗ ăn cực kỳ ngon, em mời chị đi ăn một bữa, không uổng công chị xuống An Xuyên lần này."
"Chị đã cất công tới đây mà em không nấu cho chị được một bữa cơm hay sao, mà còn bảo chị đi ăn hàng ăn quán?"
An Nhi nghe xong thì tiền đình luôn.
Lần nào cô nấu cơm lão Phong cũng ăn như nuốt thuốc độc, bà cô này là đang tự tìm đường chết đây mà.
An Nhi gượng cười: "Chị không cho hay trước nên em chưa chuẩn bị gì hết, sợ chị đợi lâu nên mời chị đi ăn nhà hàng cho tiện."
"Bao lâu chị cũng đợi được.
Mấy khi có dịp được thử tài nấu nướng của em dâu mới."
An Nhi cười cười đứng dậy đi vào phòng sửa soạn đi chợ, trong họng còn vọng lại tiếng lòng đang gào thét của cô.
Lão yêu bà này rõ ràng đâu phải tới ăn cơm, là muốn tới ăn sống cô đây mà.
Đã vậy thì cô cứ mời thôi.
Về cơ bản, An Nhi vẫn phân biệt được đâu là đường, đâu là muối, nấu một bữa cơm đối với cô mà nói là dễ như trở bàn tay.
Cô ăn được, lão Phong nuốt được, thì người khác cũng không ngoại lệ.
Phú bà Bích Nhung nếm qua món canh khổ qua, còn tưởng bản thân vừa ngậm phải thuốc bắc, một muỗng canh vừa vào miệng đã nhả ra bằng hết.
Trách làm sao được, khổ qua không đắng thì sao gọi là khổ qua.
Món trứng xào cải xá bấu này nhìn không tệ, màu sắc vàng ươm bắt mắt, chị Nhung vươn đũa gắp một miếng, khóe miệng An Nhi đã giật giật không ngừng.
Chính là mắc cười không kiềm được.
Bình nước trên bàn đã bị chị dâu uống sạch.
Cải xá bấu này chẳng qua là hơi thấm muối, không thể trách được.
Vậy thì ăn thử món ếch xào cay này đi.
Nếm thử một chút, phú bà liền có thể hét ra lửa.
An Nhi không tém lại nổi nữa, vừa cười vừa chạy đi rót nước: "Chị không sao chứ? Uống miếng nước vào sẽ đỡ thôi."
Thứ An Nhi mang ra là nước ngọt có ga, phú bà vừa ngậm vào đã phun ra như vòi nước công viên, tưới ướt cả bàn ăn.
Ngay từ đầu An Nhi đã muốn mời phú bà đi ăn bên ngoài, là phú bà nhất quyết muốn làm khó cô, nghe nói cô không biết nấu ăn, muốn ra vẻ thay mẹ chồng đến giáo huấn cô một trận, đòi lại mặt mũi của hôm rước dâu, không ngờ lại thành càng tìm càng mất.
Bây giờ, dù muốn ăn vạ cũng không biết nên ăn vạ kiểu gì.
Trách không thể trách, mắng không thể mắng, oán càng không được.
An Nhi cười ha hả ở trong lòng, muốn vung tay tiễn phú bà ra cửa, gặp đúng lúc Trường Phong vừa về đến.
Biểu cảm của lão khi nhìn thấy chị dâu chính là lười tiếp.
"Chị mới tới đấy à?"
"Ăn được bữa cơm rồi.
Chú về nhà sớm thế? Chả bù cho anh của chú, hôm nào cũng đến tận khuya mới vác xác về tới nhà."
Trường Phong cười mỉm chi đáp: "Vừa nãy anh ba có gọi, bảo đang ở nhà."
Phú bà: "..."
An Nhi đứng bên cạnh tủm tỉm cười, nói vậy khác nào nói phú bà vắng mặt thì anh ba mới mò về đâu.
Lão Phong thừa biết người chị dâu này không đơn giản là chỉ đến ăn bữa cơm, cho nên sau khi chào hỏi thì chui tọt vào phòng sách, nói là họp online với khách hàng nước ngoài, bảo An Nhi ở ngoài ứng biến.
Quả nhiên, chuyện chính chưa bàn xong không thể kiếu.
Phú bà nhìn theo bóng lưng của Trường Phòng đi vào phòng khách, kéo tay An Nhi ngồi xuống ghế, xù xì: "Này, nghe nói trước đây em là nhân viên bộ phận kinh doanh của công ty Núi hả?"
"Đúng vậy."
"Vậy...!chắc em rất rõ tình hình kinh doanh của công ty đúng không?"
"Em nghỉ việc đã hơn ba tháng rồi, làm sao biết được."
"Chắc chú Phong cũng có nói với em mà."
"Chúng em chỉ mới kết hôn, anh ấy bận tối mặt tối mài, về đến nhà sao còn có tâm trạng mà bàn chuyện triều chính nữa chứ?"
Phú bà vả vào tay An Nhi một cái: "Em không biết hỏi à?"
"Rốt cuộc chị muốn nói chuyện gì thế?" An Nhi căng