Chờ đến lúc qua được kỳ thi cuối kỳ, thời điểm sắp trở về nhà tôi mới chợt nhớ ra là hình như vẫn còn thiếu nợ Diệp Tử một bữa ăn ngon. Lúc Diệp Tử ngồi lật giở nợ cũ ra tính sổ, tôi kiên quyết lần này sẽ dẫn cô ấy đi ăn lớn. Mà, Diệp Tử thì lại mềm mại nói: "Cậu đã nói là mời kem ly. Hơn nữa không chỉ nói là mời một lần."
"Cái gì vậy má, tớ chỉ bảo mời ăn có một lần thôi mà." Tôi kiên quyết bảo vệ ví tiền của mình.
"Quả nhiên là chối nhỉ? Lần trước là cậu đòi bồi thường mình, có phải không?"
"Phải."
"Sau đó, hôm thi, mình giúp cậu ăn gian, cậu cũng nói là muốn mời mình, có hay không?"
Tôi bất đắc dĩ gật đầu, mồ hôi lạnh cứ như vậy tích tụ. Thời điểm sắp chết đến nơi thì ai còn muốn đi tính toán, bất đắc dĩ mới cắt đất đền tiền mở ra cửa khẩu thương mại, cái gì cũng bằng lòng làm cốt để tìm kiếm cửa sinh, thật không may, đáp án của Diệp Tử cho dĩ nhiên là đúng, nhưng tôi lại viết lộn chỗ. Quả nhiên là một khi trời đã muốn triệt đường sống thì ngươi chắc chắn sẽ không qua.
"Tiếp nhé, sau đó cậu lại đem tế con gấu con của mình, lúc đó cậu đã nói gì?" Diệp Tử liếc nhìn tôi, thật giống như nếu tôi dám nói một chữ "Không", cô ấy sẽ dùng những móng vuốt xinh đẹp vồ chết tôi luôn.
Tôi gật đầu, hoàn toàn đúng là lỗi của tôi, ai bảo gấu của cô ấy đáng yêu như vậy, hơn nữa lại còn hạnh phúc như vậy? Tôi kiên quyết không thừa nhận đó là bởi vì tôi ước ao có thể hưởng ké phúc của con gấu kia.
"Cho nên..." Ngón tay của cô ấy lắc lư trước mặt tôi, ngón giữa thon dài ngón áp út rồi lại cả ngón tay út đại biểu cho ví tiền đáng thương của tôi sẽ bị xâm phạm chủ quyền 3 lần.
"Đừng mà!" Tôi làm vẻ mặt cầu xin nói.
"Cậu phải!" Diệp Tử lãnh khốc nói.
"Vì sao, cậu rõ ràng là bộ mặt xã hội chủ nghĩa, sao lại làm ra hành vi của chủ nghĩa đế quốc, cậu không thấy có lỗi với toàn dân sao, cậu làm thế này là cướp nghèo tế phú, là chủ nghĩa tư bản thuần túy đấy, tớ hận cậu, tớ hận cậu..." Tôi cắn răng ca khúc chinh phụ oán, chảy lệ cáo biệt với cái ví tiền của mình.
"Cậu đã hứa rồi." Một câu kết luận của Diệp Tử phân định tất cả mọi chuyện.
Kết quả là, tôi mời cô ấy đi ăn kem ly ba lần, ở cái địa danh đắt vô cùng bấy giờ tôi mới chỉ nghe chứ chưa từng dám bước vào, Starbucks.
Tôi không nghĩ là tôi bị lừa, hơn nữa còn là một sự lừa gạt ôn nhu, thực sự rất khó chịu.
...
Sau khi trở về nhà, tôi ở lỳ trong nhà, mặc bộ đồ ngủ SNOOPY mẹ tôi ở chợ trả giá với người bán rong nửa ngày mới ra được mức giá siêu rẻ, ở trên trang web vạn năng triển khai sự nghiệp sáng tác vĩ đại của mình, đó chính là viết tiểu thuyết.
Tôi nhớ kỹ thời cấp 2, tôi hào hứng cầm tập truyện ngắn đầu đời được viết bằng loại chữ viết giun dế của mình chạy đến chỗ Nghiêm Diệp khoe, vô cùng mong đợi vô cùng thận trọng, tuyên bố với hắn, ông đây giờ là nhà văn rồi đấy, ahahahahaha...
"Từ khi nào bà bắt đầu đi bán nửa người trên rồi? " Nghiêm Diệp cười nói.
Lâm Ngữ Đường nói kỹ nữ là bán nửa người dưới, văn nhân là bán nửa người trên.
Nghiêm Diệp nói, đời này nửa người dưới của tôi là không có tư cách bán, nửa người trên căn bản là không có gì để xem, cho nên...
"Đoẹt, lăn đi chết đi, xem thật kỹ cho tôi, sau đó viết bài cảm tưởng 1000 chữ giao nộp lại. Biết chưa? "
"Rồi rồi. Nhà văn đại nhân." Hắn tùy ý đem áng văn thơ tôi phải vất vả cực khổ nửa ngày mới viết ra được, nhét vào trong cái túi đựng bánh mì vạn năng. Vừa nghĩ tới đứa con đầu lòng của mình bị hắn ta chà đạp như vậy, tim tôi đau như cắt.
Ngày thứ hai, quả nhiên là hắn nộp lại cho tôi một bài cảm tưởng dài 1000 chữ, không nhiều, không ít, thượng vàng hạ cám, linh ta linh tinh, tổng kết lại thì chỉ có một câu, bà viết ngay cả chó cũng không muốn nhìn.
Khi đó trái tim nhiệt tình với văn học của tôi bị một nhát kích đâm vào, đả kích luôn đồ ăn vặt ba ngày kế tiếp của tôi, tất cả đều bị Nghiêm Diệp đánh chiếm, khuôn mặt mập mạp như cái bánh màn thầu.
Tới lúc tốt nghiệp lớp mười hai, cha tôi mới lắp cho tôi băng thông rộng, còn mua cả máy vi tính, ông nói muốn tôi dạy ông cách dùng cái máy tính kia, đáng tiếc, ông đã lên thiên đường, còn tôi thì trở thành fan hâm mộ của internet, bắt đầu tập tành viết truyện.
Cuối cùng thì vượt tầm kiểm soát.
Đợi đến khi mẹ tôi trở về từ nhà bà ngoài, bà nhìn thấy trong bếp phân nửa là mì ăn liền, suýt chút nữa thì bệnh tim của mẹ tôi tái phát, bà thét lên một tiếng xông thẳng vào khuê phòng của tôi, nhìn thấy cửa sổ bị rèm che kín như trong ngục giam, căn phòng tối đen như mực, chỉ có màn hình vi tính lóe ra thứ ánh xanh nhạt màu, phản chiếu lên gương mặt của tôi. Tôi chậm rãi ngẩng đầu, hữu khí vô lực nói: "A, mẹ, mẹ về rồi đấy à..."
Kết quả là mẹ tôi rút dây điện, khóa máy vi tính, quăng tôi vào phòng tắm từ đầu đến chân tắm qua một lần, sau đó đưa tôi 300 đồng, bảo tôi đi ra phố, mua một vài món đồ tốt.
Thời điểm tôi nhìn cánh cửa sắt hoen rỉ đóng lại ở trước mặt mình, tôi còn đơ ra với 300 đồng mới tinh, cười giống như con ngốc.
Ở dưới chân tôi, có đứa nhỏ mặc cái gì đó phồng to như quả cầu chảy nước miếng ngước lên nhìn, hai mắt thật to lóe lên sự hiếu kỳ.
Tôi cúi đầu, mềm giọng, vô cùng thân thiết hỏi thăm: "Hey ku, nhìn gì? Có phải là thấy chị đây rất xinh không?"
Cu cậu không biết có phải bị sự thân thiện của tôi làm cho cảm động, tự nhiên nước mắt trào ra, há miệng, gào khóc thật to.
Tôi bị dọa đến tay chân luống cuống, nhìn đứa nhỏ khóc lóc ầm trời, không nói được gì.
...
Đi trên đường, tôi không biết phải đi dạo nơi nào nữa, khổ, lên mạng nhiều nên người bị mụ đi.
Tôi không biết phải đi đâu chơi, cho dù hiện tại tôi có tiền, có thời gian, có tinh lực.
Lúc này, tôi lại nghĩ tới Diệp Tử.
Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, gọi thật lâu nhưng đều là tiếng báo máy bận, khi tôi sắp buông tha thì từ bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Dao Dao, năm mới vui vẻ."
Tôi cười nói: "Người đẹp vui vẻ."
"Vậy có phải hay không, không phải người đẹp thì không cần vui vẻ?"
"Quả nhiên là đại diện cho chủ nghĩa tư bản, hiểu ra nhanh như vậy, ha ha."
"Cậu tìm mình không phải là để tranh cãi đấy chứ! Bạn học Dao Dao."
"Đương nhiên, tớ định mời cậu đi ăn kem ly. Ngay bây giờ, trả lời nhanh một chút nhé, qua giờ này là hối không kịp đâu. Được rồi, cho cậu 3 giây, một, hai..."
"Muốn!" Người đẹp bên kia cất cao giọng, khiến cho tôi có một loại ảo giác, dường như chủ nghĩa tư bản giàu có muốn kem ly đến điên rồi.
"Được rồi, cậu tới đi, tớ đợi." Tiền của tôi, vẫn là vô tình như vậy bỏ đi.
"Nơi nào?"
"Nơi đây."
"Ngốc, mình hỏi cậu đang ở đâu."
"Tớ đang ở trước nhà thờ, đợi cậu. Dưới tàng cây hoa vàng, chúng ta không gặp không về nhé."
"Đợi mình."
Nói rồi cô ấy dập máy.
Tôi bỏ điện thoại di động vào trong túi áo, dựng thẳng cổ áo khoác ngoài lên, ở trong gió rét chờ đợi cô gái muốn được ăn kem.
Phía sau lưng chính là nhà thờ kia, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đỉnh. Đột nhiên tôi cảm thấy chính mình lúc này rất lãng mạn, tưởng tượng chính mình ở nơi đây, chờ người yêu tới, đợi cô ấy xuất hiện ở trước mặt mình, trong biển người tìm ra ngay được cô ấy.
Nghĩ vậy, tôi không tự chủ được nở nụ cười.
Bởi vì tôi nghĩ tới Diệp Tử, người tôi đợi là Diệp Tử, cô gái ở trong khung cảnh lãng mạn tôi vừa nghĩ ra chính là cô ấy, tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại nghĩ như vậy nữa.
Ngớ ngẩn. Tôi nghĩ.
Trong biển người rất dễ tìm ra Diệp Tử, váy đỏ ô vuông Scotland, phía dưới đi đôi bốt cao, áo lông với đường may thật lớn, thời trang giống như những nữ người mẫu đi trước ánh đèn flash.
Tôi xông lên phía trước, khoa trương giống như một con gấu lớn nhào tới ôm chặt lấy cô ấy, nói: "Người đẹp, tôi chờ em đã lâu rồi, lâu đến mức sắp hóa thành đá."
Diệp Tử mỉm cười dịu dàng, lúc tôi bỏ tay ra khỏi găng tay ấm áp để bắt lấy tay của cô ấy, tôi phát hiện tay cô ấy lạnh như băng, giống như vừa mới lấy ra từ trong tủ lạnh.
Tôi nắm tay cô ấy bỏ vào trong găng tay của tôi, găng tay ấm áp dần dần sưởi ấm