Trong lúc ăn cơm tối, từ mẹ tôi lặp lại nhiều nhất trong bữa cơm chính là từ khóa [Tìm bạn trai!], sau đó là đến [Tìm việc làm!], lời nói thấm thía chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép. Hồi tưởng lại trước đây, tôi phát hiện ra yêu cầu của mẹ tôi đã giảm xuống đáng kể, ngày tôi còn bé, từ khóa của mẹ là [Tìm một người bạn trai giàu có!], sau khi tôi lên cấp 2, từ khóa đổi sang thành [Tìm một người bạn trai biết quan tâm chăm sóc!], còn bây giờ thì nó trở thành [Tìm một người bạn trai!], tôi nghĩ không biết chừng vài năm nữa, sau khi tôi đã tàn hoa bại liễu, yêu cầu của mẹ sẽ chỉ còn là [Tìm giống đực!], mặc kệ hắn ta có tiền, có khuôn mặt, hay có bị rối loạn chức năng gì không.
Tôi rất biết điều cúi đầu ăn món sườn xào chua ngọt của mẹ, trên thực tế, món sườn xào chua ngọt của mẹ tôi là món sườn xào chua ngọt khó ăn nhất mà tôi từng được ăn cho đến giờ, nước cốt dính cả vào nhau, phần xương sườn có đôi chỗ bị khét, như thế nào mà trải qua nhiều năm trời như vậy, tôi không phát hiện ra được mẹ tôi có điểm nào tiến bộ, công phu vẫn còn dậm chân ở tại giai đoạn tôi học tiểu học.
Chỉ là tôi vẫn muốn ăn, cũng chẳng biết nguyên nhân là gì. Thời điểm tôi còn học cấp 2, món ăn quý hiếm nhất ở trường chính là bánh caramel bọc dừa mà cô cấp dưỡng hiếm lắm mới nấu cho chúng tôi, cái mùi vị kia, đúng là tinh túy ẩm thực! Có lần tôi chê mẹ nấu món đó khó ăn muốn chết, không bằng cô cấp dưỡng, mẹ tôi dỗi, một tuần lễ tôi ngồi ăn rau xanh, từ đó tôi ngộ ra chân lý, đồ ăn mẹ nấu mới là tốt nhất, thứ mẹ làm đều là cực phẩm, thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn.
Làm con gái của mẹ 25 năm, đương nhiên tôi phải hiểu rõ tính khí của mẹ tôi rồi, lúc mẹ tôi đang trên đà giáo huấn thì cấm cãi, bằng không thì chuẩn bị xô mà hứng nước bọt mẹ sỉ vả đi!
Mẹ tôi mắng chán rồi thì sẽ tự động dừng lại, và thế giới này vẫn yên bình như trước!
Chỉ có điều, ngày hôm nay thì mẹ tôi có vẻ gắt, từ đầu đến cuối, mẹ chưa từng có dấu hiệu ngừng máy lại.
Mặt của tôi bắt đầu co giật, lỗ tai hận không có cửa để đóng, trong lòng đã bắt đầu có côn trùng bò.
Mẹ ơi là mẹ! Tôi gào thét ở trong lòng.
"Cậu Trương là một chàng trai tốt như vậy, vậy mà mày còn đi chê người ta được, rốt cuộc thì mày còn muốn đại gia phương nào nữa? Có người ưng mày thì mày mau một chút gả cho người ta đi, đừng có để già ế rồi không ai thèm, sau lại cô đơn mà sống qua ngày con ạ!" Mẹ tôi đưa đũa chỉ trỏ vào mặt tôi, gần như cắm vào mắt tôi rồi, là may mắn hay là tôi thật sự thông minh nhỉ, tự nhiên đeo kính mắt dầy như vậy.
Tôi vừa cầm bát vừa linh hoạt né tránh, một bên nói: "Là hắn không quan tâm đến con trước nhé, hắn ta không vừa mắt thì con ép hắn được chắc, ai bảo mẹ sinh con ra xấu như vậy."
"Mày..." Mẹ tôi chán nản, quăng chiếc đũa đi, hét lên: "Đúng là nghiệt mà!"
Tôi không thích mẹ tôi dùng cái chữ nghiệt này, mẹ rất ít khi nói, mà lần nào nói cũng khiến cho tôi khó chịu.
Nghiệt bao hàm quá nhiều thứ, đè nặng tôi, tôi nhét cơm vào trong miệng, không để ý đến mẹ nữa.
Mẹ tôi bỏ một khối thịt to nhất vào trong bát của tôi:"Ăn đi."
"Dạ."
...
Cơm nước xong xuôi, buổi tối, mẹ ngồi trước ti vi xem phim truyền hình. Màn hình TV trong phòng khách lóe ra thứ ánh sáng nhạt màu, chiếu rọi lên khuôn mặt mẹ, còn mẹ thì lại đang vì cái bi kịch kệch cỡm trên đó mà chấm khăn thương cảm.
Thế giới của hai nữ nhân là sự an tĩnh tuyệt đối như vậy, mẹ ngồi theo dõi họ buồn vui, tôi ngồi băn khoăn về niềm vui nỗi buồn của mình.
Trở về phòng, trong lòng tôi phiền muộn, Diệp Tử nói là có ý tứ gì, tôi đoán không ra, không biết nàng là thật tâm hay là giả dối, cũng chẳng cần tự lừa mình dối người, đúng là tôi đang chờ mong, phải nói, kể từ thời điểm nàng nói ra câu nói đó, trong đầu tôi đã nảy sinh ra bao ý nghĩ kỳ quái rồi.
Chết tiệt. Tôi đem quần áo của mình hung hăng ném lên tường, tôi nhìn đống quần áo bừa bộn khắp giường, nhớ rằng mình đã thử tới thử lui quần áo được một lúc rồi, mê gái đến thế là cùng. Chết tiệt, chẳng hiểu tôi đi chơi gái hay là đi cho gái chơi nữa, tôi kích động cái gì nào.
Đơn giản lột sạch quần áo đi trong phòng tắm tắm, lúc nước lạnh xả xuống, tôi đột nhiên nhớ tới thời đại học, chúng tôi ở chung một cái phòng ngủ, khi đó hai đứa như hình với bóng, nơi nào có ánh sáng là nơi đó có thể nhìn thấy được mặt nhau, lúc tắm chúng tôi cũng ở cùng một chỗ, có lần chúng tôi đùa giỡn, bắt đầu vuốt ve thân thể nhau, nàng ở nơi đó cười đùa vui vẻ, cười đến run rẩy hết cả người, tôi đơn thuần vì cái chạm đó mà vui vẻ, ngón tay của nàng, làn da của nàng, còn có hơi thở nhàn nhạt, giống như độc dược khiến cho tôi sợ hãi nhưng cũng khiến toàn thân tôi kích động. Vậy nên có đôi khi tôi nghĩ đến bản thân mình, tôi rất hận Diệp Tử, nàng đem căn bệnh trong xương tủy của tôi kích hoạt, rồi nàng lại bỏ đi, bỏ đi rất xa, không thèm đoái hoài lại.
Tôi mặc một bộ quần áo bình thường, kỳ thực tôi cũng muốn ăn mặc đẹp một chút, nhìn phải có tí dáng vẻ, thế nhưng mâu thuẫn nội tâm lại không muốn lộ ra cho nàng biết tôi quá coi trọng nàng. Tôi chính là kiểu người ưa tỏ vẻ. Vĩnh viễn tâm nghĩ một đằng mồm nói một nẻo, mấy người bạn gái của tôi đều nói tôi như vậy, có đôi khi tôi nghĩ, có phải hay không biểu hiện trên giường của tôi cũng cứ như vậy trong ngoài bất nhất? Cúi đầu nhìn lại, phát hiện biểu hiện của mình vẫn rất tốt, ít nhất là đạt tiêu chuẩn!
Lúc tôi đi ra cửa, mẹ tôi quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt bén nhọn đến phát sợ, mẹ trong ký ức thời thơ ấu của tôi là thần giữa nhân gian, tôi lén giấu đồ ăn vặt, vắt hết cả óc khổ cực nghĩ cách giấu quỹ đen bên dưới gầm giường, thậm chí là cả hồi cấp 3 tôi lén lút đọc tiểu thuyết không lành mạnh, mẹ tôi đều biết được hết.
Tôi bất tri giác rụt cổ một cái: "Mẹ, con đi ra ngoài, buổi tối sẽ không trở lại."
Mẹ không ngăn cản tôi, cũng không hỏi tôi đi tìm phụ nữ à, tôi rất sợ mẹ tôi sẽ hỏi tôi như vậy, nó khiến cho tôi có cảm giác cuộc sống của tôi thật là lệch lạc. Thế nhưng tôi cũng rất sợ mẹ không hỏi gì, đến lúc đó có phải hay không mẹ đã hoàn toàn bỏ rơi tôi rồi.
Mẹ chỉ dùng ánh mắt nghiêm nghị như vậy nhìn tôi thật lâu, trong phòng cũng chỉ vang vọng tiếng TV, lời kịch khoa trương, ai oán triền miên, càng thêm nổi bật sự yên tĩnh nơi này. Cuối cùng bà quay đầu, nói qua cái ót: "Ngày mai muốn ăn gì?"
Tôi ngây người vài giây, trả lời: "Cháo rau xanh."
Thời điểm đóng cửa lại, tôi nghĩ rằng mẹ tôi cái gì cũng hiểu hết, thế nhưng bà không nói, cũng không ngăn cản, e rằng bà đã nhận ra, e rằng bà đã bỏ qua.
Tôi nặng nề bước xuống dưới lầu, gặp đứa bé nhà đối diện cùng với mẹ nó, mẹ cậu nhóc rất nhiệt tình hỏi: "Em đi ra ngoài à?"
Tôi trả lời: "Ừm."
Cu cậu dựa vào người mẹ, đôi mắt to tròn trong veo vẫn mang theo sự phòng bị nhìn tôi.
Tôi sờ sờ mũi, nghĩ, đời này tôi đúng là không có duyên với trẻ con.
Lúc này khảng khái bắt xe, dọc theo đường đi tài xế cùng tôi nói chuyện trên trời dưới đất, như chuyện giá dầu giá thịt heo tăng nhanh như vậy, ngay cả mì ăn liền cũng mua không nổi, v...v... Tôi phát hiện tài xế Ninh Ba kỳ thực cũng rất quan tâm người, chí ít là không hề thua kém so với Bắc Kinh.
Lúc xuống xe, tài xế còn thò đầu ra khỏi xe, dùng tiếng Anh nói "Bay (bye)!" với tôi.
Tôi vẫy tay lại, nói: "Bay."
Sau đó tôi lại đột nhiên phát hiện, hắn ta vừa lừa của tôi thêm 3 đồng, lúc đầu có thể đi đường gần tới, cư nhiên lại thành ra đi đường vòng rất xa. Tôi lắc đầu bất đắc dĩ tự nhận là mình không may mắn.
Tùy tiện dùng thổ ngữ ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà bọn họ.
...