Anh họ nói là buổi tối lúc ngủ bị lạnh, mẹ bảo tôi đưa thêm chăn lên cho anh ta, tôi ôm chăn đi lên gian phòng lầu trên trước kia là ổ ngủ của tôi, anh họ tôi ngồi ở trên giường nói: "Cô lớn như vậy rồi mà còn không chịu đi tìm nông dân, tính đợi đến bao giờ? Thành ruộng héo rồi thì ai còn muốn cày cô nữa."
Tôi đáp: "Bây giờ vẫn còn sớm."
"Sớm cái gì mà sớm, con gái thì nên tìm một người đàn ông tốt để gả cho."
"Còn nói nữa, hiện tại em không có hứng thú. Em cũng không phải là anh, phụng tử thành hôn, chỉ có anh là làm được." Tôi ném chăn xuống rồi bỏ ra ngoài.
Đi ra đến cửa, hai tay tôi nắm chặt. Mẹ kiếp. Bây giờ mới chỉ là khởi đầu, tôi còn có thể lấy lý do còn trẻ để che giấu, sau này thì sao? Đến khi tôi 70-80 rồi, còn không chịu đi tìm giống, người thân của tôi sẽ nói như thế nào? Bọn họ sẽ nhìn nhận tôi ra sao? Già rồi mà vẫn còn chưa có đối tượng, trong khi dáng dấp cũng không phải nhận không ra hình người. Đến lúc đó làm sao tôi đi đối mặt với bọn họ? Mẹ tôi sẽ nói như thế nào? Sớm muộn gì cũng sẽ có người hoài nghi, cảm thấy không thích hợp rồi lời ra tiếng vào, khi đó có phải tôi nên nghe theo lời bọn họ, tìm một đối tượng để cho bọn họ xem mặt. Như vậy, đến cùng thì tôi sống là vì ai?
Khẽ cắn môi, tôi cố gắng nhào nặn khuôn mặt cứng ngắc mở ra, sợ cái vẻ mặt kinh khủng của mình sẽ hù dọa Tiểu Vi. Thời điểm tôi đi xuống lầu, đèn trong phòng khách đã tắt, khi tôi nghĩ bọn họ đều đã đi ngủ rồi thì trong bóng tối truyền tới giọng nói trầm thấp của mẹ: "Dao Dao, lại đây." Khiến cho tôi sợ hết cả hồn.
Tôi ngồi vào một bên ghế sô pha, mất hứng nói: "Mẹ, trễ như vậy còn không đi ngủ, có phải định hù con sợ chết không?"
Mẹ tôi nói: "Hôm nay mày cũng đã thấy rồi, không phải mẹ đang ép mày. Cứ coi như mẹ không bức mày thì vẫn sẽ luôn có người bức mày."
Trong bóng đêm, tôi vặn xoắn ngón tay của mình, không nói câu nào.
"Mẹ biết mày không thích, nếu như mẹ chết sớm thì cũng sẽ không cần phải để ý đến mày nhiều như vậy. Mày cũng có thể ung dung tự tại. Ngược lại, mẹ ở dưới đất cùng bố mày cái gì cũng không thấy. Phương gia coi như tuyệt tử tuyệt tôn thì cũng chỉ là chuyện mẹ đi nói với tổ tông."
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy." Tôi không vui nói.
"Mẹ chỉ muốn, coi như mày ủy khuất cũng được. Coi như giả trang thì cũng giả trang cho mẹ ra bộ dạng của một người bình thường."
"Bây giờ con còn chưa đủ ủy khuất à?"
"Ủy khuất cái rắm." Tiếng mẹ cắn răng trong bóng đêm nghe cực kỳ rõ ràng. Mẹ tôi nói tiếp: "Mày là do mẹ mang thai đau đớn 9 tháng 10 ngày sinh ra, mày có mấy cái xương, mẹ lại còn không biết. Mày cùng đứa con gái kia làm cái gì, mẹ đều thấy rõ đấy."
"Mẹ! Con không còn nhỏ nữa, đừng có động một tí là quản đến chuyện của con có được không?"
"Trừ phi mẹ chết đi."
Tôi lại gần ghế sô pha tìm chỗ tựa lưng, miệng thở dốc, ngực của tôi có một đám khí bị đè nén lại không thể phát tiết ra ngoài. Thời điểm tôi quay người bỏ đi, mẹ tôi lại tiếp tục: "Mẹ nuôi mày 25 năm, mày giả trang cho mẹ 25 năm có được không? Hai mươi lăm năm này, có lẽ còn chưa hết, mẹ đã nhắm mắt xuôi tay, lúc đó mày muốn thế nào là chuyện của mày, hiện tại, coi như mẹ đòi nợ mày, đòi của mày 25 năm, không tính thêm lợi tức, cũng không có gì là quá đáng cả."
Tôi bước nhanh hơn trở về phòng của mình, đóng thật chặt cửa, không để một chút gió nào lọt vào, khiến cho cái trán của tôi đụng vào cửa đánh bốp một cái.
Tiểu Vi bị tiếng động của tôi gây ra đánh thức, con bé từ trong chăn chui đầu ra, con mắt buồn ngủ mông lung không mở, mơ hồ hỏi: "Dì làm sao vậy ạ?"
Tôi trả lời: "Không có gì đâu, con ngủ ngon."
...
Hôm 29 tết, anh họ đưa Tiểu Vi trở về nhà ông bà, nói chúng tôi cùng đi, tôi bảo thời điểm chúc tết sẽ đi về cùng mẹ. Lúc tiễn họ lên xe, anh họ vẫn còn nói đùa: "Cô mau mau đi tìm chú về cho bà ngoại xem mắt đi."
Tôi cười cười. Tiểu Vi từ cửa sổ vươn ra, hướng về phía tôi vẫy tay, khoa trương cười nói: "Dì ơi, hẹn gặp lại! Dì nhất định phải về đấy!"
Tôi phất tay một cái, nhìn chiếc xe rời đi.
Sau này, xem ra về nhà đối diện với ông bà sẽ cần phải chuẩn bị rất nhiều dũng khí đây, giống như là đi ra chiến trường vậy.
Mẹ bảo tôi trang bị, tôi cũng nghĩ mình nên trang bị, nhưng chỉ là tôi đã quên mất cách sống chung cùng với đàn ông, quên đi cách để yêu một người đàn ông. Có lẽ trước đây đối với tôi mà nói, đó là bản năng của động vật, thế nhưng sau này, khi đã quen sống cùng với phụ nữ, quen với mùi hương, cơ thể mềm mại của bọn họ, quen với cách bọn họ dựa dẫm vào tôi, còn có hơi ấm từ lòng bàn tay, tất cả đều khiến cho tôi cảm thấy mọi thứ thật tự nhiên. Có lẽ giống như bọn họ nói, đàn ông đem đến sự bảo vệ giống như là cây đại thụ, giống như là cha, khi còn bé chúng ta vẫn thường nói lớn lên muốn gả cho cha của mình, nhưng tôi của hiện tại không cần đến một cây đại thụ, thứ tôi muốn là cảm giác ấm áp và an tâm, thứ mà chỉ phụ nữ mới có thể đem lại. Bất luận là tình yêu hay tình dục, dường như tôi đã cho rằng bản thân chỉ thích hợp với phương thức như vậy, tôi thích tiến nhập vào cơ thể của phụ nữ, dùng những ngón tay để cảm nhận nhiệt độ cùng với những phản ứng tinh tế của đối phương, tôi thích cái kỳ tích kỳ diệu xuất hiện trên cơ thể họ mỗi khi bị tôi tưới đẫm dục vọng, thời khắc đó khiến cho tôi đạt đến sự thỏa mãn về tinh thần, còn như cùng với đàn ông, tôi chưa từng nghĩ qua về nó.
Mẹ tôi coi mọi chuyện thật đơn giản, ở cùng với một người đàn ông, cọ sát sinh hòa hợp, cảm tình có thể bồi dưỡng, chỉ cần một phần đảm bảo, còn lại cái gì cũng không quan trọng. Nếu như nói, 419 chỉ là gặp dịp thì chơi, thì hôn nhân chính là mỗi giờ mỗi khắc mỗi giây đều là đang diễn trò.
Chỉ là, có lẽ tôi vẫn còn đang chờ đợi một điều gì đó, vẫn còn chưa rơi vào hố sâu tuyệt vọng, vẫn có một phần hy vọng đối với chuyện tình cảm. Tôi vẫn muốn một cơ hội, khi mà Diệp Tử đi rồi, sẽ có một người khác tiến vào, nói thí dụ như Cấp Nguyệt Đồng. Đối với cô ấy, tôi ôm một phần hy vọng xa vời, tôi muốn cô ấy không ghét bỏ mình, có thể để cho tôi lại gần, một lần nữa bù