Ngô Tà và Trương Khởi Linh vừa ra khỏi phòng ngủ đã kinh ngạc trước cảnh tượng ở bên ngoài.
Khoảng trống trước phòng đều chật kín những lẵng hoa, trên cửa mỗi phòng ngủ của nam nữ sinh treo đầy bong bóng và ruy băng, tốp năm tốp ba nữ sinh trang điểm ăn diện cực kỳ xinh đẹp qua lại rộn ràng, một vài người thậm chí còn mặc sẵn cả trang phục biểu diễn của buổi tối.
Ngô Tà nhìn thấy ai ai cũng đều tươi cười vui vẻ, đột nhiên cậu có cảm giác như Halloween đến rồi.
Cậu và Trương Khởi Linh ngắm nghía những giỏ hoa rực rỡ trước cửa phòng ngủ rồi mới ra cổng trường, vừa bước đi, trước mặt Ngô Tà đột ngột xuất hiện một bóng người, suýt nữa khiến cậu đâm sầm vào.
Cậu vội đứng lại luôn miệng xin lỗi:
"Xin lỗi, xin lỗi, không đụng trúng cậu chứ?"
"Bạn học Ngô Tà, đây là...!đây là cho cậu."
Trước mặt Ngô Tà là một nữ sinh tóc dài mang áo choàng và váy liền màu xanh lục, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhìn Ngô Tà, đưa cho cậu một hộp chocolate xinh xắn.
Đột nhiên trong đầu Ngô Tà hiện lên một câu "Lại nữa rồi", từ sau khi thân phận nam sinh của Tiểu Hoa bị lộ, cậu luôn bị người khác ngăn lại giữa đường để tỏ tình.
Trước đây Ngô Tà vẫn luôn tự hỏi, tại sao Giải Vũ Thần nhận được thư tình, còn cậu thì luôn được người ta tỏ tình ngay mặt.
Đến tận khi Giải Vũ Thần nói cho cậu biết, thật ra vẫn có nữ sinh đưa thư tình cho cậu nhưng đều bị y đem đi gấp máy bay hết rồi, mấy nữ sinh thấy Ngô Tà không hồi đáp lại nên mới trực tiếp thổ lộ với cậu luôn.
Cứ thế, những bạn gái thích Ngô Tà sẽ dũng cảm đi tìm cậu mà tỏ tình.
Ngô Tà nhìn hộp chocolate trước mặt mình, theo phản xạ kéo Trương Khởi Linh lùi lại mấy bước, cậu xấu hổ nói với nữ sinh mặt đỏ bừng kia:
"Xin lỗi, tôi....!Tôi không thích ăn chocolate."
Ánh mắt của cô gái đỏ lên, đột nhiên cô nhìn thấy Ngô Tà đang kéo ống tay áo Trương Khởi Linh, xém chút nữa là cô đã khóc:
"Tớ hiểu rồi! Xin lỗi đã làm phiền cậu!"
Dứt lời, nữ sinh bỏ chạy một hơi, Ngô Tà khó hiểu nhìn cô bạn nói xong câu kia rồi chạy mất.
Cậu nhìn sang Trương Khởi Linh, nhưng Trương Khởi Linh vẫn trưng ra bộ mặt liệt, hai người nhìn nhau một lát rồi mới đi ra cổng trường.
Ở cổng trường, Ngô Tà thấy chỉ có một mình Bàn Tử đang đứng chờ họ, cậu đi qua vỗ vai Bàn Tử rồi cất tiếng hỏi:
"Bàn Tử, sao lại chỉ có mình ông? Tiểu Hoa đâu?"
"Tôi không biết nữa, sáng nay đã không thấy tăm hơi, tôi còn định gọi điện cho cậu ta, nhưng chợt nhớ ra tối qua cậu ta nói điện thoại mất rồi, giờ chỉ còn mình tôi chờ mấy cậu."
"Cậu ấy lại chạy đi đâu nhỉ? Liệu có phải đến thư viện không?"
"Không đâu, lúc nãy tôi có đến thư viện rồi, lễ kỷ niệm thành lập trường nên thư viện cũng đóng cửa."
"Vậy thôi, trước tiên chúng ta đi ăn đã.
Tiểu Ca, tối hôm qua mình ăn bún Vân Nam rồi, bây giờ đi ăn mì trứng chiên đi (1)."
"Tùy cậu."
"Thiên Chân! Đồ keo kiệt, cậu dẫn Tiểu Ca đi ăn bún Vân Nam các thứ mà lại không mời tụi tôi đi ăn canh cá cay (2)!"
"Trưa nắng nóng mà đòi ăn canh cá cay á!"
"Trưa nắng chẳng nhẽ không được ăn canh cá cay? Cậu biết không hả, trưa hôm qua vừa ăn cơm xong, Tú Tú lại muốn tôi đưa đi ăn lẩu! Ăn lẩu xong rồi uống trà!!!"
Ngô Tà lúng túng, cậu không dám nói cho Bàn Tử biết, một lần nọ, mới sáng bảnh mắt mà Tú Tú đã đòi ăn vịt quay Bắc Kinh (3), bắt cậu và Giải Vũ Thần đưa nó đi hết cả đường lớn ngõ nhỏ để tìm.
Nhưng mới sáng sớm, ngoại trừ các cửa hàng bán đồ ăn sáng, các cửa hàng khác làm gì đã mở cửa.
Hoắc Tú Tú bắt hai người bọn họ ngồi chờ đến tận khi cửa tiệm vịt quay mở cửa, ăn được vịt quay rồi mới chịu.
Ngô Tà đành bất đắc dĩ nói với Bàn Tử:
"Vậy chúng ta đi ăn canh cá cay."
"Phải thế chứ! Đi thôi!"
Bàn Tử dẫn đầu, ba người bước vào một quán canh cá cay nổi danh ở gần trường.
Vừa vào cửa, Ngô Tà rất muốn rút lại những lời vừa nói.
Nhân lễ kỷ niệm ngày thành lập trường nên học sinh được nghỉ, mọi người đều ra ngoài ăn.
Mới giữa trưa, trong quán đã đầy ắp người ngồi, Bàn Tử lớn giọng gọi ông chủ sắp xếp cho bọn họ một chỗ.
Vì đám Bàn Tử, Giải Vũ Thần và Ngô Tà đều là khách quen nên ông chủ tìm cho bọn họ một vị trí yên tĩnh hơn ở bên trong.
Sau khi ba người ngồi xuống, Bàn Tử không đợi Ngô Tà và Trương Khởi Linh mở miệng đã gọi một nồi cay nhất, ông chủ liền nhanh chóng đi chuẩn bị.
"Bàn Tử, ông không hỏi Tiểu Ca liệu có ăn cay được không đã gọi phần cay nhất rồi!"
"Sợ cái gì! Ăn cay có lợi cho thân thể mà! Tiểu Ca khỏe như vậy chẳng nhẽ còn sợ chút cay này à?"
Nói xong, Bàn Tử dùng sức vỗ vai Trương Khởi Linh, bả vai gầy gò của hắn làm đau tay Bàn Tử, Bàn Tử đành rụt tay về khẽ xoa xoa mấy cái rồi hỏi:
"Tiểu Ca! Không ngờ cậu gầy như vậy, hóa ra trên người đều là cơ bắp cả! Bình thường cậu vận động kiểu gì? Đánh bóng rổ sao?"
"Ừ."
Trương Khởi Linh tích chữ như vàng đáp lại, Bàn Tử nghi hoặc nhìn hắn, Ngô Tà vừa mới lấy đũa cho Trương Khởi Linh đành phải nói rõ ra:
"Tiểu Ca luyện võ nên thân thể mới khỏe mạnh như vậy."
"Tiểu Ca còn luyện võ nữa á! Tiểu Ca, khi nào rảnh cậu với Tiểu Hoa đánh một trận đi!"
"Đánh cái đầu ông! Ông nghĩ là phim võ thuật đấy à!"
Bàn Tử còn muốn nói nữa nhưng đồ ăn đã dọn lên rồi nên hắn đành ngậm mồm lại.
Một nồi canh cá cay đầy ắp, lớp ớt đỏ rực nổi lên mặt nước dùng trông rất hấp dẫn, Bàn Tử không khách sáo thò đũa ăn đầu tiên.
Ngô Tà sợ Trương Khởi Linh lại trực tiếp gắp bỏ vào miệng nên vội vàng lấy chén của hắn qua, sau đó gạt lớp ớt để gắp cho hắn mấy miếng cá rồi mới đưa chén cho Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca, không biết canh này nguội hay nóng, khi ăn cậu nhớ cẩn thận."
"Ừ."
Trương Khởi Linh nhận lấy chén, cúi đầu húp một miếng, nhưng hắn ngay lập tức nhíu chặt mày lại.
Trương Khởi Linh ngẩng đầu nhìn Ngô Tà ăn rất vui vẻ, lại nhìn sang Bàn Tử đã xử lý xong mấy miếng thịt, sau đó hắn lại nhìn miếng cá trong chén mình rồi