Ngô Tà yên lặng nhìn Bàn Tử đưa cho mình một ly rượu, cậu quay lại nhìn Giải Vũ Thần, vẻ mặt của y cũng hiện lên sự bất lực vì trước mặt y cũng là một ly rượu đầy.
"Thiên Chân, cậu nhìn Hoa nhi gia làm gì?! Uống của cậu đi! Để Hoa nhi gia tự uống!"
"Bàn Tử, tôi không uống được mà, uống xong sẽ say đó."
"Sợ gì chứ! Ngày mai cũng đâu đi học! Lại đây nào! Hôm nay Bàn gia thành niên rồi, cậu không thể uống mấy chén để chúc mừng tôi à!"
"Vớ vẩn! Năm ngoái ông mười tám tuổi, năm nay cũng mười tám tuổi, cmn ông lão hóa ngược à?"
"Tâm hồn của Bàn gia trẻ mà, vĩnh viễn tuổi mười tám! Nhanh uống đi! Hoa nhi gia, đừng giả vờ ngó lơ nữa! Cậu cũng uống đi!"
Ngô Tà nhận lấy ly rượu trong tay Bàn Tử, cậu và Giải Vũ Thần liếc mắt nhìn nhau, sau đó cau mày ngửa đầu uống hết.
Bàn Tử quay đi nhắc mấy bạn học khác, Ngô Tà lấy điện thoại ra nhìn nhưng vẫn không có tin tức mới.
Buồn bã buông di động, Ngô Tà rất tò mò không biết Trương Khởi Linh đi đưa đồ gì cho Hắc Nhãn Kính, tại sao đã trễ thế này rồi mà vẫn chưa về, làm sao giờ? Bé vợ nhỏ Ngô Tà chợt phát hiện, hình như mình thấy nhớ Trương Khởi Linh quá.
Vừa suy nghĩ xem Trương Khởi Linh khi nào mới về, Ngô Tà vừa nhận lấy ly rượu tiếp theo mà Bàn Tử đưa qua, sau đó cậu không nhìn mà nốc cạn cả ly.
Bàn Tử thỏa mãn sau khi chuốc cho tất cả mọi người đều gục luôn tại quán, Ngô Tà ngả đầu lên bàn, Giải Vũ Thần dựa vào vai cậu, hai người đã uống đến muốn bất tỉnh.
Bàn Tử vẫn còn cố gắng kêu Ngô Tà và Giải Vũ Thần đứng dậy, hơn nữa còn đưa một ly rượu đến trước mặt Ngô Tà.
Cậu nằm bò trên bàn khoát tay với Bàn Tử, nhưng hắn không thấy rõ, hắn tưởng Ngô Tà đưa tay ra lấy nên nhét ly rượu vào tay cậu.
Đột nhiên từ bên cạnh một bàn tay trắng nõn khác vươn ra đoạt lấy chén rượu, Trương Khởi Linh ngửa đầu uống hết, sau đó kéo Giải Vũ Thần từ trên người Ngô Tà xuống để y ngồi vào chỗ của mình, Trương Khởi Linh cúi người cõng Ngô Tà lên lưng, hắn nhìn thoáng qua Giải Vũ Thần đang mê man trên bàn rồi đưa Ngô Tà đi về.
Ngay sau đó, Hắc Nhãn Kính đi vào, hắn cau mày nhìn Giải Vũ Thần, khẽ lắc đầu rồi cũng cõng y lên.
Hắc Nhãn Kính vỗ vỗ Bàn Tử:
"Bàn Tử, Bàn Tử, về thôi, đứng lên đi."
Bàn Tử lảo đảo đứng dậy rồi đánh thức mấy bạn học bên cạnh, cả đám loạng choạng theo sau Hắc Nhãn Kính đang cõng Giải Vũ Thần cùng rời khỏi nhà hàng.
Một tay Hắc Nhãn Kính đỡ Giải Vũ Thần nằm trên lưng, một tay đỡ Bàn Tử về phòng ngủ, Bàn Tử nghiêng ngả đi lên lầu.
Hắc Nhãn Kính ném Bàn Tử lên giường, hắn nhìn Bàn Tử nằm chổng vó ở giường dưới, thế là hắn đành để Giải Vũ Thần nằm giường trên.
Sau khi đặt Giải Vũ Thần lên giường đàng hoàng, đắp chăn cho y, Hắc Nhãn Kính đang muốn xuống giường thì Bàn Tử trở mình mơ màng nói:
"Hoa nhi...!Hoa nhi gia, diễn...!diễn một đoạn Bá Vương biệt cơ, tôi nói...!cậu đừng cố nữa, luôn đến thư viện mượn một đống sách vô dụng về, hai chúng ta đều đã học chung ba...!ba năm rồi, cậu có gì không vui có thể nói với Bàn gia mà, không thì...!thì nói với Thiên Chân cũng được.
Dạo này có phải cậu...cậu thấy cậu ta quá thân thiết với Trương Tiểu Ca nên mới ghen tị phải không? Hai người...!thật...!đúng là làm khổ...!Khò khò..."
Hắc Nhãn Kính lặng lẽ nhìn Giải Vũ Thần lúc ngủ vẫn nhíu chặt đôi lông mày, một lúc lâu sau, hắn khẽ vươn tay gạt đi sợi tóc rơi trước trán y.
Giải Vũ Thần trở mình, Hắc Nhãn Kính vội vàng thu tay về, sau đó điện thoại trong tay Giải Vũ Thần rớt xuống, màn hình vẫn đang sáng, hắn nhìn lướt qua.
Là một tin nhắn vẫn chưa bấm gửi.
"Anh đang làm gì vậy?"
Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu, Hắc Nhãn Kính phát hiện dãy số không có tên kia chính là số của mình.
Khóe miệng hắn vẽ nên một nụ cười, đặt điện thoại xuống dưới gối Giải Vũ Thần, hắn lại nhìn ngắm dung nhan say ngủ kia, rồi đột nhiên đùa cợt khẽ chạm lên môi y.
Sau đó Hắc Nhãn Kính rời khỏi phòng ngủ.
Ngô Tà bụm miệng leo xuống từ trên lưng Trương Khởi Linh, hắn vội vàng đỡ Ngô Tà, nhưng cậu đã nôn hết lên ống quần hắn.
Trương Khởi Linh không để ý, hắn chỉ lo lắng vỗ lưng cho Ngô Tà.
Ngô Tà khó chịu đứng dậy, cậu mơ hồ nhìn thấy Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca? Cậu...!cậu về rồi?"
"Ừ."
"Cậu đi đâu?"
Vừa dứt lời, Ngô Tà lại xoay người nôn tiếp, lần này cuối cùng cũng nôn ra được hết, cậu hoàn toàn lả đi, Trương Khởi Linh nhanh chóng bế ngang Ngô Tà lên đi về phòng ngủ.
Trong phòng tắm, Ngô Tà quậy đến ầm ĩ, Trương Khởi Linh không có cách nào để cậu ngoan ngoãn đứng yên lại.
Lúc nãy Ngô Tà ói lên quần của Trương Khởi Linh và dính một ít lên người cậu, hắn bực bội chậc lưỡi, một tay nhấc cậu thẳng dậy, trầm giọng:
"Ngô Tà! Đứng yên!"
Ngô Tà đột nhiên nghe lời, sau đó Trương Khởi Linh nhanh nhẹn cởi hết quần áo của cậu ra, mở vòi nước, dòng nước ấm áp rửa sạch người Ngô Tà, cuối cùng cậu cũng yên lặng được một chút.
Treo vòi tắm lên tường, Trương Khởi Linh lấy ít xà phòng xoa xoa trong tay rồi dịu dàng gội đầu cho Ngô Tà, cậu đứng một lát đã không vững, nhào lên người Trương Khởi Linh, đầu dựa vào vai hắn, nước trên người cậu thấm ướt cả quần áo của hắn.
Trương Khởi Linh giơ hai tay đã đầy bọt của mình ra, hiếm khi im lặng một cách bất lực mà nhìn Ngô Tà.
Sau khi rửa hết bọt xà phòng trên tay, Trương Khởi Linh để cho Ngô Tà ôm cổ mình, rồi hắn cởi hết quần áo trên người xuống.
Giữ nguyên tư thế ấy, sau khi giúp Ngô Tà xả hết bọt trên tóc, Trương Khởi Linh lại cầm lấy vòi nước xoa lưng cho Ngô Tà.
"Tiểu Ca, có phải cậu...!có phải cậu thích tớ từ lâu rồi không?"
Ngô Tà dựa vào vai Trương Khởi Linh, mơ màng hỏi:
"Ừ."
Trương Khởi Linh tiếp tục giúp Ngô Tà xoa người, cậu lại mở miệng hỏi:
"Từ lúc nào?"
"Lần đầu tiên nhìn thấy em ở lớp học, trán em có một miếng dán cá nhân màu hồng nhạt."
"À...! Còn tớ thì sau khi cậu quật ngã Tiểu Hoa tớ mới để ý cơ.
Vậy cậu thích tớ sớm hơn rồi, sau này...!sau này cậu phải nghe theo tớ."
"Ừ."
Trương Khởi Linh cầm lấy vòi nước xả hết bọt trên người Ngô Tà, đột nhiên cậu ôm chặt lấy Trương Khởi Linh, nói:
"Tiểu Ca, có phải cậu cố tình làm hư bút và ly nước của tớ rồi mua cái mới cho tớ đúng không?"
Trương Khởi Linh không nói, cả người hơi cứng đờ, cơ thể nóng hầm hập của Ngô Tà dường như đã cọ xát đến nơi nguy hiểm trên người hắn.
Nhưng mà, Ngô Tà không sợ chết lại tiếp tục vô ý uốn éo dán sát lên người Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca,