Ngô Tà và Trương Khởi Linh trở về phòng, Trương Khởi Linh cho Ngô Tà uống thuốc rồi mới đi ngủ, nhưng cậu nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, cậu trùm chăn lăn đến bên cạnh Trương Khởi Linh đang ngồi đọc sách trên thảm.
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà rồi nắm lấy tay cậu, Ngô Tà cũng tựa người vào hắn rồi lôi quyển sách ra, cả hai cùng nhau xem sách.
Mới đọc được một lát, cậu bỏ sách xuống rồi bọc cả chăn lên người Trương Khởi Linh, sau đó mới yên tâm đọc tiếp.
Buổi tối, lúc Giải Vũ Thần trở về phòng thì Bàn Tử đã đi đâu mất, chắc là đi ăn tối, Giải Vũ Thần nhìn thời gian, cầm lấy khăn đi tắm rửa.
Sau khi đổi một bộ quần áo thoải mái, Giải Vũ Thần quen thuộc nhảy ra cửa sổ, nhìn một vòng không thấy giáo viên, y liền trèo lên phòng ngủ của Ngô Tà.
Vừa đẩy cửa sổ phòng Ngô Tà ra, Giải Vũ Thần xém nữa là ngã sấp mặt.
"Trương Khởi Linh! Mau buông tớ ra! Cậu không định ăn tối hả! Cậu làm gì đó!"
Chiều nay Ngô Tà dựa vào người Trương Khởi Linh đọc sách, sau đó thuốc bắt đầu có tác dụng làm cậu ngủ thiếp đi mất, đến lúc cậu tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Ngô Tà hỏi Trương Khởi Linh có đói bụng không, có muốn đi ăn tối chưa, Trương Khởi Linh chỉ lặng lẽ gật đầu, bỏ quyển sách trong tay ra rồi kéo Ngô Tà xuống hôn.
"Món điểm tâm ngọt trước giờ ăn tối."
"Bỏ ra!"
Ngô Tà đạp văng cả chăn đang đắp trên người, còn quần áo của cậu gần như đã bị Trương Khởi Linh lột xuống.
Giải Vũ Thần hóa đá ở ngoài cửa sổ chứng kiến cảnh Trương Khởi Linh đè Ngô Tà hôn từ trên cổ đến xương quai xanh, y run rẩy mở miệng:
"Cậu...!các cậu......"
Ngô Tà mạnh mẽ đẩy Trương Khởi Linh ra rồi ngồi dậy.
Cậu thấy vẻ mặt khiếp sợ của Giải Vũ Thần đang nhìn mình, vội vàng kéo chăn qua che kín người.
"M...m...mợ!" (mợ là vợ của cậu.)
Ngô Tà không hiểu vì sao cậu lại thốt ra một câu như vậy, cậu thấy cả khuôn mặt của Giải Vũ Thần méo xệch, nhanh chóng sửa lời:
"Tiểu Hoa! Chuyện này..."
"Cậu không yêu tớ!"
Dứt lời, Giải Vũ Thần nhảy xuống khỏi cửa sổ, Ngô Tà sợ đến mức chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Thân hình Giải Vũ Thần nhanh nhẹn leo xuống tầng một rồi chạy mất hút.
Ngô Tà mau lẹ lấy điện thoại ra gọi cho y, vừa mới mở khóa đã phát hiện lấy sai điện thoại rồi, sau khi trả lại di động cho Trương Khởi Linh, cậu leo lên giường lấy di động của mình gọi cho Giải Vũ Thần.
Trương Khởi Linh ở một bên cầm quần áo của Ngô Tà rồi kiên nhẫn mặc vào giúp cậu, đầu dây bên kia vừa bắt máy đã truyền đến tiếng rống của Giải Vũ Thần:
"Ngô Tà, đồ bội tình bạc nghĩa! Đồ ngụy quân tử vong ân phụ nghĩa!"
"Mợ...!À không phải! Tiểu Hoa! Cậu nghe tớ nói đã!"
"Không nghe! Hóa ra cậu đã sớm ở bên Trương Khởi Linh rồi! Vậy mà cậu lại không thèm nói cho tớ biết! Còn nữa, cậu vừa gọi tớ là gì đấy? Mợ là cái quỷ gì?!"
"Thầy...!Thầy Tề bảo tớ gọi anh ta là cậu, tớ...!tớ...!vậy không phải tớ nên gọi cậu là mợ sao?"
"Cậu! Im! Miệng!"
"Tiểu Hoa, tớ không định giấu cậu, tớ quên mất thôi."
"Tớ không tin!"
"......"
"Hừ! Tớ muốn ăn quán đắt nhất bên ngoài trường học."
"...Được."
Ngô Tà cúp máy bất lực nhìn Trương Khởi Linh, hắn vẫn đang giúp cậu cài nút áo.
"Tiểu Hoa bảo chúng ta ra ngoài ăn."
"Ừ."
"Ở nhà hàng đắt đỏ nhất."
"Ừ."
"Tớ phải mời khách."
"Tôi trả tiền."
Lấy áo khoác cho Ngô Tà mặc vào, Trương Khởi Linh cầm điện thoại của mình lên rồi cùng Ngô Tà đi ra ngoài.
Bàn Tử hưng phấn ngồi trong phòng nhìn đông nhìn tây, sau đó hắn mới hỏi Giải Vũ Thần:
"Hoa nhi gia, có chuyện gì à? Tại sao chúng ta lại đi ăn ở nơi sang trọng như vậy?"
Giải Vũ Thần bưng ấm trà rót cho mình một ly rồi đáp:
"Ngô Tà mời."
"Thiên Chân, cậu trúng số à?"
"Coi như trúng số đi, hoặc là giải nhất."
Giải Vũ Thần cười như không cười trả lời Bàn Tử rồi nhìn Ngô Tà, cậu lại bất giác kéo kéo cổ áo của mình, nói:
"Không...không có gì cả, mới thi tháng xong nên mời mọi người đi ăn một bữa."
"Không hổ là Ngô gia Tiểu Tam gia, thật là hào phóng.
À, chúng ta gọi món ăn nhé? Tôi muốn gọi món!"
Nghe Bàn Tử nói vậy, phục vụ nhanh nhẹn đưa menu cho hắn.
Ngô Tà giật giật khóe miệng nghe Bàn Tử gọi một mớ đồ ăn đắt tiền.
Giải Vũ Thần không nói gì, chỉ yên lặng uống trà nhìn cậu.
"Trước cứ thế này đã, lát nữa nếu không đủ thì gọi thêm."
"Bàn Tử! Ông muốn ăn no đến chết luôn hả?!"
Ngô Tà tức tối trừng Bàn Tử, mà trông hắn ta có vẻ chẳng để ý lắm.
"Chừng đó còn chưa đủ cho một mình tôi ăn đâu! Đã tới đây rồi, cậu còn sợ ăn quá nhiều hay sao? Chốt đơn!"
"Vâng, xin chờ một chút."
Phục vụ nhận lại menu rồi lễ phép ra khỏi phòng, Ngô Tà nhìn theo hướng người phục vụ, bất lực cúi đầu, cậu quay lại trừng mắt Giải Vũ Thần, y chỉ liếc nhìn Ngô Tà một cái rồi khẽ hừ lạnh.
Bàn Tử uống một ngụm nước trà trước mặt, nói:
"Này, mọi người có nghe gì chưa? Năm nay, trường học đã lên kế hoạch chơi thu rồi đó, các cậu có đi không?"
"Không đi."
"Không đi."
Giải Vũ Thần và Ngô Tà đồng thanh đáp lời, sau đó Ngô Tà cảm giác được Trương Khởi Linh dùng tay chọt chọt eo mình, cậu nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, Trương Khởi Linh gật đầu với cậu, bảo:
"Tôi muốn đi, tôi chưa bao giờ đi chơi thu cả."
Ngô Tà nghe hắn nói vậy, vội vàng sửa lời:
"Tớ sẽ đi!"
Giải Vũ Thần ghét bỏ liếc Trương Khởi Linh, hỏi:
"Hắn mới từ trên rừng xuống à?"
"Thầy Tề bận rộn, không ai chăm sóc Tiểu Ca nên cậu ấy hiếm khi được đi chơi."
"Nhưng mà, tôi nghe nói lần này chúng ta sẽ đi dã ngoại tại vùng núi ngoại ô thành phố trong ba ngày, cụ thể như nào thì không biết, bởi vì cân nhắc đến sự an toàn nên còn đang thảo luận.
Đến lúc đó chúng ta lên núi săn thỏ hoang đi! Bây giờ là mùa thu, con nào con nấy chắc chắn đều béo núc!"
"Ông đòi đi bắt thỏ á? Coi chừng bị lạc trong rừng luôn đấy!"
Ngô Tà ném cho Bàn Tử ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, Bàn Tử không vui trả lời:
"Đừng xem thường Bàn gia! Hồi xưa Bàn gia tôi còn theo cha lên núi săn thú, không phải tôi đang khoác lác đâu, thậm chí ở địa điểm phù hợp, Bàn gia tôi còn có thể đặt bẫy săn cả gấu nữa, huống chi là con thỏ nhỏ."
Ngô Tà bĩu môi, đúng lúc ấy cửa phòng mở ra, Ngô Tà nghĩ là đồ ăn được dọn lên, ai dè ngẩng đầu thì thấy Hắc Nhãn Kính.
Cậu định hỏi sao hắn lại đến đây, Trương Khởi Linh đã kéo cậu sang bên cạnh, thế là giữa Ngô Tà và Giải Vũ Thần chừa