Ngô Tà trở mình làm Trương Khởi Linh tỉnh giấc, hắn mở mắt ra nhìn Ngô Tà vừa cất điện thoại đi.
"Sao vậy em?"
"Tớ xem thử mấy giờ rồi, lát nữa đừng đến muộn."
Trương Khởi Linh nhắm mắt ôm ôm Ngô Tà, hỏi:
"Vậy mấy giờ rồi?"
"Hơn năm giờ, có thể ngủ thêm một lát."
"Ừ."
Trương Khởi Linh kéo chăn lên đắp kín đầu mình và Ngô Tà.
"Tiểu Ca! Cậu làm gì! A~"
Lúc Giải Vũ Thần và Bàn Tử đến sân trường đã thấy Ngô Tà buồn bực mang theo túi xách khoanh tay đứng bên cạnh Trương Khởi Linh đang cầm theo hai cái túi du lịch.
Bàn Tử nhìn sắc mặt Ngô Tà khá tệ nên quan tâm hỏi:
"Thiên Chân, cậu sao thế? Mới sáng sớm mà sắc mặt tệ quá?"
Ngô Tà nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh.
"Tối qua ngủ không ngon."
"Nếu vậy thì phải là Tiểu Ca ngủ không ngon mới đúng.
Dù sao cậu ta chưa bao giờ được đi chơi thu, hào hứng đến nỗi mất ngủ thì còn hiểu được.
Còn cậu sao lại mất ngủ theo?"
"Cậu ấy làm phiền đến tớ."
Ngô Tà không có hứng nói chuyện với Bàn Tử, đúng lúc ấy xe đến, cậu leo lên xe đầu tiên.
Trương Khởi Linh đặt hành lý của hai người lên xe rồi ngồi xuống bên cạnh Ngô Tà.
Giải Vũ Thần cũng cất điện thoại rồi lên xe theo đám Ngô Tà, Lý Phi liếc mắt nhìn Giải Vũ Thần rồi cũng không nói gì, chỉ là sau đó bảo một bạn học khác qua bên xe của lớp ba.
Bàn Tử cất ba lô xong xuôi nhưng lại không thấy Giải Vũ Thần, hắn nhìn xung quanh một lát, phát hiện y đang ở trên xe của lớp Ngô Tà.
Bàn Tử đành nhún vai rồi tự mình đi lên xe.
Hắc Nhãn Kính ngẩng đầu nhìn thấy Bàn Tử, hắn lại ngó ra sau lưng Bàn Tử, không có ai cả, vì vậy liền hỏi Bàn Tử:
"Bàn Tử, sao lại chỉ có mình cậu? Hoa nhi gia đâu?"
"Hoa nhi gia ngồi trên xe của lớp Ngô Tà.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp Ngô Tà bảo một học sinh khác qua đây."
Hắc Nhãn Kính gật đầu.
"Tiểu Hoa? Sao cậu lại lên xe này?"
Ngô Tà ngạc nhiên thấy Giải Vũ Thần ngồi trước mình, cậu khom người thì thầm vào tai y:
"Cậu không ngồi chung xe với thầy Tề à?"
"Không muốn, tớ có thể xuống xe giữa đường không?"
"Vì sao?"
"Tớ không muốn đi nữa."
"Cậu lại bị sao đấy?"
Giải Vũ Thần quay lại nhìn Trương Khởi Linh, sau đó cũng thì thầm sát bên tai Ngô Tà:
"Cậu không thấy thân phận của hai người bọn họ rất bí ẩn hay sao? Cậu cũng đừng nên gần gũi với Trương Khởi Linh quá, đúng rồi, chuyện kia...!cậu đã bị hắn ấy ấy chưa? Hay là cậu ấy ấy hắn?"
Ngô Tà đập đầu Giải Vũ Thần, thẹn quá hóa giận mà mắng y:
"Ấy ấy cái đầu cậu?! Mẹ nó sao cậu nói chuyện thô tục quá vậy!"
"Xem như tớ chưa hỏi câu cuối đi.
Dù sao cậu cũng bị ấy ấy, đã theo hắn ta gọi Hạt Tử là cậu rồi."
Giải Vũ Thần hất tay Ngô Tà rồi lại lôi điện thoại ra chơi.
Ngô Tà đỏ cả mặt, Trương Khởi Linh chỉ khẽ kéo cậu về rồi thắt dây an toàn cho cậu.
Ngô Tà tức tối nhìn Trương Khởi Linh, không biết đầu óc chập mạch chỗ nào, cậu nhào vào người Trương Khởi Linh rồi cắn mạnh lên vai hắn.
Trương Khởi Linh không phản ứng, chỉ nắm lấy tay cậu vuốt ve trấn an.
Ngô Tà buông Trương Khởi Linh ra, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, không định để ý tới hắn nữa.
Một lát sau, các học sinh đều đã lên xe đầy đủ, Giải Vũ Thần chỉ chăm chú nghịch điện thoại, không hề quan tâm người ngồi bên cạnh mình là ai.
Đến tận khi xe khởi động, người bên cạnh đột nhiên vươn tay qua giúp Giải Vũ Thần thắt dây an toàn, y giật mình quay sang nhìn, phát hiện Hắc Nhãn Kính đang ngồi cạnh, y ngạc nhiên hỏi hắn:
"Sao anh lại ở đây? Anh không ở trên xe trông chừng học sinh trong lớp mà lại chạy đến đây làm gì?"
Hắc Nhãn Kính vẫn không ngừng động tác trong tay, vừa thắt dây an toàn cho Giải Vũ Thần vừa cười nói:
"Bên ấy đầy người rồi, xe nào mà chẳng đi cùng nhau, có chuyện gì xảy ra được, tôi đành ngồi nhờ xe của bạn học Ngô Tà thôi.
Vậy đó! Bạn học Ngô Tà! Câm điếc!"
Hắc Nhãn Kính quay lại với một nụ cười tươi rói trên môi chào hỏi với Ngô Tà và Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh không nhìn Hắc Nhãn Kính, chỉ có Ngô Tà mỉm cười vẫy tay với hắn.
Giải Vũ Thần mất tự nhiên nhích ra xa Hắc Nhãn Kính một chút, sau đó lại im lặng nhìn điện thoại tiếp.
Hắc Nhãn Kính tiến đến bên cạnh y nhìn vào màn hình di động.
"Hoa nhi gia, em vẫn còn chơi trò xếp hình Tetris à?!"
"......"
Giải Vũ Thần ngẩng đầu trừng mắt với Hắc Nhãn Kính.
"Thầy Tề, giọng của anh lớn nhất cái xe này rồi đó."
"Phụt~"
"Ha ha~"
......!
Vài học sinh xung quanh trộm cười nhìn Hắc Nhãn Kính, hiếm khi hắn xấu hổ mà ngậm miệng lại không nói nữa.
Ngô Tà ở phía sau cũng che miệng cười, tâm tình tồi tệ buổi sáng do bị Trương Khởi Linh ức hiếp cũng bay biến ít nhiều.
Cậu lấy một chai nước từ trong túi ra đưa cho Trương Khởi Linh, hắn mở ra uống một ngụm rồi đưa lại cho Ngô Tà, Ngô Tà uống xong thì cất vào, sau đó lấy điện thoại ra chơi game.
Xe cứ từ từ di chuyển, Ngô Tà tựa vào vai Trương Khởi Linh ngủ gục, Trương Khởi Linh nhìn phía trước, cả cơ thể ngồi thẳng băng để cậu dựa vào.
Giải Vũ Thần đột nhiên bị Hắc Nhãn Kính tựa lên vai, y kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa là tát hắn tỉnh dậy, nhưng rốt cuộc vẫn để yên như cũ.
Giải Vũ Thần nhíu mày liếc nhìn qua, Hắc Nhãn Kính dường như đang ngủ thật, y đành tiếp tục nhìn màn hình di động đến phát ngốc.
Xe đi phía trước đột ngột phanh gấp khiến cho xe của lớp Ngô Tà cũng phải vội vàng phanh lại.
Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà vào lòng mới giúp cậu không bị đụng vào chỗ ngồi phía trước.
Hắc Nhãn Kính thì không may như vậy, hắn đập thẳng đầu vào ghế trước, sau đó xoa xoa cái trán của mình rồi nhìn xung quanh.
Giải Vũ Thần cũng xoa bả vai bị Hắc Nhãn Kính dựa vào đến tê rần rồi trừng mắt với hắn.
Xe lại tiếp tục đi, Ngô Tà dụi mắt mình, lại dựa vào người Trương Khởi Linh ngủ tiếp.
"Hoa nhi gia, sao em không đỡ tôi một chút, lỡ như tôi bị chấn thương sọ não thì làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa kết hôn đâu."
"Cho dù anh không bị chấn thương sọ não thì cũng không có ma nào dám gả cho anh đâu."
"Em nói vậy làm tôi buồn quá."
Giải Vũ Thần trợn mắt với hắn, đúng