Sau khi Ngô Tà trở về trường học mãi cho đến cuối tuần thứ hai vẫn không có tin tức gì của Trương Khởi Linh, Ngô Tà càng lúc càng lo lắng.
Mặc dù Giải Vũ Thần không sốt ruột đến nỗi giống Ngô Tà, nhưng trong lòng y cũng không yên.
Lúc Hắc Nhãn Kính rời đi, hắn đã nói nhiều nhất là hai ngày sau sẽ quay lại, nhưng đã qua bao lâu rồi mà vẫn bặt vô âm tín.
Ngô Nhất Cùng gọi điện cho Ngô Tà hỏi cậu cuối tuần này có về nhà không, cậu bảo dạo này tổ học tập khá bận rộn, có lẽ tuần này không về nhà được.
Ngô Nhất Cùng nói rằng học hành đương nhiên rất quan trọng, nhưng phải chú ý đến chuyện nghỉ ngơi, đừng tạo sức ép quá lớn cho mình, Ngô Tà đáp lại qua loa rồi cúp máy.
Ngồi một mình trên thảm trải sàn trong phòng ngủ, Ngô Tà hoàn toàn chẳng có tâm trạng học bài, cậu chỉ biết nhìn chằm chằm điện thoại, đôi khi lại sợ mình đã vô ý tắt âm điện thoại, mà ngay cả cuộc gọi và tin nhắn của Trương Khởi Linh đều không nhận được.
Các học sinh khác trong ký túc xá đã về nhà gần hết, Ngô Tà cứ ngồi trên thảm ngẩn người nhìn ra ngoài bầu trời đang dần tối mịt lại, cậu không bật đèn, ngồi một lát rồi vô tình ngủ thiếp đi.
Loảng xoảng.
Đột nhiên một tiếng động nặng nề vang lên, Ngô Tà giật mình tỉnh lại, cậu vừa mở mắt ra thì thấy một bóng đen nhảy vào từ ngoài cửa sổ.
Ngô Tà tưởng là Giải Vũ Thần, vừa định mở miệng chửi y thì phát hiện bóng đen nọ lảo đảo ngã xuống thảm, cậu vội vàng tới xem xét.
Nương theo ánh trăng mờ ảo, Ngô Tà mới thấy rõ người kia vậy mà lại là Trương Khởi Linh.
Ngô Tà gấp gáp đỡ Trương Khởi Linh dậy.
"Tiểu Ca? Tiểu Ca? Cậu bị sao vậy?"
Ngô Tà chạm phải chất lỏng sau lưng Trương Khởi Linh, cậu đưa tay lên nhìn, toàn bộ tay cậu đều là máu tươi.
Tim Ngô Tà bỗng chốc đập thật mạnh, cậu vội vã nhẹ nhàng đỡ Trương Khởi Linh nằm xuống, sau đó đứng dậy khóa cửa sổ lại rồi kéo rèm, lảo đảo chạy đến mở đèn lên.
Ngô Tà quay lại nhìn, áo sơ mi màu trắng của Trương Khởi Linh nhuộm đỏ máu tươi, thậm chí máu trên người hắn còn đang chảy xuống thảm.
Khuôn mặt của hắn cũng tái nhợt đến đáng sợ, Ngô Tà run rẩy đưa tay đến trước ngực hắn, cậu khẽ gọi Trương Khởi Linh, nhưng thanh âm của cậu lại không nén nổi run rẩy.
"Tiểu Ca, Tiểu Ca, cậu...!cậu làm sao vậy? Tiểu Ca, tỉnh lại đi...!đừng dọa tớ mà! Đừng dọa tớ! Cậu sao vậy! Cậu mau nói đi!"
Ngô Tà vô tình chạm mạnh vào vết thương bên phải của Trương Khởi Linh, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, Ngô Tà vội vàng buông tay ra, tiến lên trước mặt hắn rồi lo lắng gọi Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca, Tiểu Ca, cậu tỉnh rồi sao? Tiểu Ca, cậu bị sao vậy? Sao lại bị thương? Tiểu Ca?"
Ánh mắt Trương Khởi Linh rời rạc nhìn cậu, hắn nâng tay vuốt ve hai má Ngô Tà, sau khi xác định trước mặt mình thật sự là Ngô Tà mới yếu ớt nói:
"Đừng đưa tôi đến bệnh viện, em phải tự bảo...bảo vệ mình..."
Tay Trương Khởi Linh rơi xuống, hắn lại lâm vào hôn mê.
Ngô Tà sợ đến mức cầm chặt lấy tay hắn, nhưng tay Trương Khởi Linh lại lạnh lẽo quá đỗi, mặc cho cậu lay hắn gọi hắn như thế nào, hắn đều không có phản ứng.
Cả người Ngô Tà chỉ toàn là mồ hôi lạnh, cậu run rẩy lấy điện thoại gọi cho Giải Vũ Thần.
"Alo, Ngô Tà."
"Tiểu...!Tiểu Hoa, cứu với...!mau...!mau đến phòng ngủ của tớ...!mau lên...!Tiểu Ca...!Tiểu Ca bị thương...!tớ...!tớ không biết phải làm sao cả...!cậu mau tới đây đi!"
"Tớ đến ngay!"
Giọng điệu hoảng loạn của Ngô Tà khiến cho Giải Vũ Thần cũng sợ hãi, sau khi cúp máy y liền nhảy cửa sổ ra ngoài.
Ngô Tà nhẹ nhàng nâng Trương Khởi Linh dậy, rồi cậu đụng đến một vết thương rất lớn sau lưng hắn, cả khuôn mặt Ngô Tà lập tức nhăn nhó hơn.
Cộc cộc cộc.
"Ngô Tà, Ngô Tà, mở cửa sổ ra!"
Giọng nói quen thuộc của Giải Vũ Thần ngoài cửa sổ truyền đến, Ngô Tà cẩn thận đỡ Trương Khởi Linh nằm lại trên thảm rồi chạy đến mở cửa sổ.
Lúc Giải Vũ Thần đi vào cũng bị Trương Khởi Linh đang nằm ở đó dọa cho hoảng hồn, y vội vã đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, Ngô Tà cũng lại gần chỉ cho y xem vết thương trên người Trương Khởi Linh.
"Máu chảy nhiều như vậy, chúng ta nên bấm 120 gọi xe cấp cứu đi."
Dứt lời, Giải Vũ Thần lôi điện thoại ra, Ngô Tà vội vàng đè lại tay y, nói:
"Không thể gọi xe cấp cứu."
"Tại sao? Cậu xem hắn chảy nhiều máu như thế, sẽ chết đấy."
Giải Vũ Thần khó hiểu nhìn Ngô Tà.
"Vừa nãy Tiểu Ca có khôi phục một chút ý thức, bảo tớ không được đưa cậu ấy đi bệnh viện, cậu xem vết thương trên người cậu ấy này."
Giải Vũ Thần nhìn miệng vết thương, không phát hiện điều gì đặc biệt, y nghi ngờ nhìn Ngô Tà, Ngô Tà nuốt nước miếng rồi mới đáp lại:
"Đây là vết thương bị xuyên qua, một vết thương rất đặc thù, tớ đã từng thấy trên người Phan ca rồi.
Cậu có biết không, Phan ca là quân nhân đã xuất ngũ, lúc còn đi lính từng bị thương do đạn bắn trong một lần chấp hành nhiệm vụ.
Trên người...!trên người Tiểu Ca chính là loại vết thương...! vết thương này."
"Vết thương do đạn bắn?! Một học sinh như hắn làm sao có thể?!"
Giải Vũ Thần kinh ngạc nhìn Ngô Tà.
"Tớ cũng không biết, cậu ấy vào từ cửa sổ, ngoài việc bảo tớ không được đưa mình đi bệnh viện, cậu ấy còn bảo tớ tự bảo vệ tốt bản thân.
Nói không chừng...!kẻ làm cậu ấy bị thương vẫn còn đang truy đuổi.
Trước đây cậu nói đúng, lai lịch của cậu ấy không hề đơn giản."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn hắn chảy máu, hắn thật sự sẽ chết đấy."
Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh đang nhắm chặt hai mắt, máu đỏ vẫn chậm rãi chảy ra, cả thảm trải sàn đều bị nhuộm một mảng lớn.
Ngô Tà kéo tấm trải giường của mình xuống rồi xé thành mảnh nhỏ, Giải Vũ Thần giúp cậu băng lại vết thương trên bả vai Trương Khởi Linh, tạm thời ngăn được máu chảy.
Ngô Tà lại nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên cậu đứng dậy lấy tay đập vỡ chiếc gương to trong phòng ngủ.
Gương vỡ thành từng mảnh sắc bén, tay Ngô Tà bị cứa chảy máu đầm đìa, Giải Vũ Thần thấy vậy, lập tức cau chặt mày rồi kêu lên:
"Ngô Tà! Cậu làm cái quái gì vậy?! Cậu điên à! Tay cậu bị thương rồi kìa."
Ngô Tà im lặng, chỉ bước đến lấy chăn