Lúc Ngô Tà dẫn Mễ Bối đến căn tin, Giải Vũ Thần và Bàn Tử đã ngồi sẵn chờ cậu, cậu và Mễ Bối đi lấy cơm rồi ngồi xuống đối diện hai người kia, Bàn Tử thấy Ngô Tà mang theo một nam sinh lạ mặt nên mở miệng hỏi:
"Thiên Chân, đây là ai?"
"À, cậu ấy là Mễ Bối, hôm nay mới chuyển đến lớp học của tôi.
Mễ Bối, đây là các bạn của tôi, hắn là Vương Nguyệt Bán, còn kia là Giải Vũ Thần."
"Xin chào mọi người, tôi tên là Mễ Bối.
Ngô Tà, cái bạn xinh đẹp này là con gái à?"
Mễ Bối chỉ vào Giải Vũ Thần rồi hỏi Ngô Tà, khóe miệng cậu khẽ giật, cậu liếc nhìn qua vẻ mặt không được tốt lắm của Giải Vũ Thần rồi đáp:
"Cậu ta là nam sinh, là bạn từ nhỏ của tôi."
Mễ Bối ngượng ngùng nhìn Giải Vũ Thần rồi cúi đầu ăn chứ không dám nói nữa.
Ngô Tà thấy Giải Vũ Thần lại thay quần áo, lần này là một chiếc áo len ôm sát cổ tay, vì vậy cậu liền hỏi y:
"Tiểu Hoa, thầy Tề sao rồi? Lát nữa cậu có đến thăm anh ta không?"
"Không."
"Thầy Tề lại bị sao vậy?"
Bàn Tử ngồi một bên nghi hoặc nhìn Ngô Tà và Giải Vũ Thần, Giải Vũ Thần không thèm ngẩng đầu mà chỉ đáp:
"Viêm ruột thừa."
"Ủa gì vui vậy? Hai bọn họ là cậu cháu nên rủ nhau bị bệnh à?"
Ngô Tà nhịn cười không nói gì.
Cả nhóm ăn xong đều tự về phòng ngủ, một mình Ngô Tà về phòng tắm rửa rồi ngồi trên thảm đọc sách, không có Trương Khởi Linh bên cạnh, cậu đành lấy chăn của Trương Khởi Linh làm chỗ dựa lưng.
Một lát sau có người gõ cửa phòng ngủ, Ngô Tà đứng dậy đi mở cửa, hóa ra là Mễ Bối.
"Mễ Bối, sao lại là cậu?"
"Tôi chỉ gõ cửa vậy thôi, có làm phiền cậu không?"
"Không sao, vào đây ngồi đi."
Ngô Tà mời Mễ Bối vào phòng, Mễ Bối nhìn thấy một cái thảm thật to trên sàn nhà, vội vàng ngạc nhiên hỏi:
"Ôi, Ngô Tà, phòng ngủ của các cậu sao lại có cái thảm to quá trời vậy!"
"Để tiện cho Tiểu Ca thôi, tôi trải một cái thảm to để cậu ấy ngồi đọc sách."
Ngô Tà đi qua thu chăn của Trương Khởi Linh bỏ lên giường mình, Mễ Bối tò mò:
"Tiểu Ca là ai?"
"Là bạn cùng phòng của tôi, cậu ấy tên là Trương Khởi Linh, bình thường chúng tôi đều gọi là Tiểu Ca."
Mễ Bối ngồi xuống trước bàn học Ngô Tà, cậu ta nhìn thấy trên bàn học có hai cái ly rất giống nhau, vốn định đưa tay ra lấy xem thử, nhưng sau đó vội vàng rụt tay về, cậu ta nhớ tới chiều nay Ngô Tà rất để ý đến chuyện người khác chạm vào đồ của mình.
"Ngô Tà, cái ly này của cậu rất đẹp, cái của bạn cùng phòng cũng vậy."
"Đó là của Tiểu Ca tặng tôi."
"Bạn cùng phòng tốt với cậu ghê."
Ngô Tà chỉ khẽ mỉm cười không nói.
"Ngô Tà, thuốc lần trước cậu dùng để trị vết bầm còn không?"
Đột nhiên Giải Vũ Thần từ ngoài cửa sổ đi vào, Mễ Bối bị dọa đến lùi về phía sau, Giải Vũ Thần nhíu mày nhìn Mễ Bối:
"Sao cậu ta lại ở đây?"
"Cậu ấy rảnh rỗi nên đến chơi, cậu cần thuốc đó để làm gì?"
Ngô Tà lấy từ trong tủ quần áo ra thuốc lần trước còn lại rồi đưa cho Giải Vũ Thần, y nhận lấy rồi ngồi xuống giường của Ngô Tà, mất tự nhiên nói:
"Không có gì, chỉ là cổ tay bị thương, cậu giúp tớ xoa một chút."
Dứt lời, Giải Vũ Thần vén hai tay áo lên, Ngô Tà hoảng hồn nhìn thấy cả hai cổ tay y gần như đều bầm tím, cậu nhìn Giải Vũ Thần như thấy hiện tượng lạ, y không nói gì, chỉ mở thuốc ra rồi đưa cho Ngô Tà.
Ngô Tà nhận lấy thuốc xịt lên cổ tay Giải Vũ Thần rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho y.
Mễ Bối hơi lúng túng ngồi lại bàn học nhìn Ngô Tà bôi thuốc cho Giải Vũ Thần, cậu ta chỉ biết xấu hổ ngó hai người kia, sau đó chuyển sang nghiên cứu ly nước của Ngô Tà và Trương Khởi Linh.
"Được rồi, cậu lấy thuốc về đi, bảo Bàn Tử giúp cậu xoa bóp.
Đã bị thương như vậy mà còn thích trèo cửa sổ, có đường đàng hoàng thì không đi, nếu mà cậu xảy ra chuyện gì, tớ nhất định sẽ méc thầy Tề."
"Méc hắn làm quỷ gì, trèo cửa sổ cho nhanh.
Tớ về đây, cuối tuần này cậu về nhà không? Nếu có thì đi chung đi."
"Ok, hôm qua chú ba nói với tớ rồi, bảo tớ về nhà ăn cơm."
"Ờ."
Nói xong Giải Vũ Thần nhảy cửa sổ ra ngoài.
Mễ Bối gãi đầu hỏi Ngô Tà:
"Ngô Tà, bạn của cậu cá tính thật đấy, cậu ấy vẫn luôn trèo cửa sổ đến tìm cậu à? Quan hệ hai người tốt thật."
"Tiểu Hoa hát hí mà, thân thủ không tồi, cậu ta thấy trèo cửa sổ nhanh hơn đi bình thường, lúc nào cũng leo cửa sổ lên đây."
Đúng lúc ấy điện thoại của Ngô Tà vang lên, là Trương Khởi Linh gọi tới, cậu vội vàng nghe máy:
"Alo, Tiểu Ca, cậu ăn cơm chưa?"
"Rồi, em thì sao?"
"Tớ cũng ăn rồi."
"Ừ."
Hai người rơi vào im lặng, Ngô Tà giở giở sách mình rồi nói với Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, trễ rồi, cậu nghỉ ngơi đi."
"Tôi không ngủ được."
"......"
"Nhớ em."
Ngô Tà đỏ mặt, cậu ấp úng nói:
"Cậu...!cậu phải nghỉ ngơi sớm đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương đó.
Tớ...!tớ cũng đi ngủ đây."
"Ừ."
Cúp máy, Mễ Bối vẫn còn đang tò mò quan sát phòng ngủ, nghe Ngô Tà bảo muốn đi ngủ liền đứng dậy ra về.
Ngô Tà tiễn Mễ Bối đến trước cửa rồi đóng cửa lại, cậu lại xem sách thêm một lúc, sau đó mới đứng dậy tắt đèn chui lên giường ngủ.
Vứt chăn của mình vào tận trong giường, Ngô Tà kéo chăn của Trương Khởi Linh đắp lên, trên đó vẫn còn lưu lại hương vị của riêng hắn, Ngô Tà yên tâm tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ.
Nửa tiếng trôi qua, Ngô Tà lại trở mình, sau đó cậu nhìn chằm chằm vào đỉnh giường, mất ngủ rồi.
Bực bội vò đầu, Ngô Tà vẫn không thể ngủ được, cậu nhớ cái ôm của Trương Khởi Linh quá đi.
Ôm chăn của hắn cọ qua cọ lại một hồi, Ngô Tà ép mình phải cố ngủ.
Đến tận sau nửa đêm, Ngô