Ngô Tà khó tin nhìn Trương Khởi Linh, còn Trương Khởi Linh thì dẫn cậu vào phòng hắn.
"Tiểu Ca, cậu...!cậu làm gì phòng của mình vậy?"
Phòng của Trương Khởi Linh rất rộng, chỉ là...!không có giường.
Một bên phòng được thiết kế như phòng làm việc, bàn làm việc lớn đến mức chiếm một nửa diện tích.
Chỗ đáng lẽ ra nên là chiếc giường thì lại hoàn toàn trống rỗng, ngay cả thảm cũng không có, chỉ đặt một gối dựa bên cửa sổ sát đất.
Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà đến ngồi trước bàn làm việc của mình, nói:
"Trước đây không có thời gian ngủ, lúc nào cũng có người đến báo cáo tình hình với tôi, tôi không thích quá gần bọn họ nên bàn làm việc mới lớn như vậy, bọn họ sẽ không thể đến gần tôi.
Thỉnh thoảng bọn họ bàn bạc đến tận khuya mới đi, tôi chỉ cần dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút là được."
Ngô Tà nhíu chặt mày nhìn Trương Khởi Linh, cậu đứng dậy để Trương Khởi Linh ngồi vào vị trí rồi nhẹ nhàng gọi hắn:
"Tiểu Ca."
"Bây giờ thì tốt rồi, thế cục bên trong đã ổn định, tôi không cần phải tự mình ra tay nữa, cậu của tôi có thể xử lý."
Ngô Tà không nói gì, chỉ khẽ vuốt ve gương mặt của Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh đứng dậy ôm cậu đặt lên bàn, cậu đỏ mặt tóm lấy áo hắn rồi chủ động rướn người hôn lên môi hắn.
Trương Khởi Linh cong khóe miệng, hai tay giữ chặt Ngô Tà rồi đáp lại nụ hôn của cậu.
Cạch cạch.
"Cút ra ngoài."
Trương Mặc Bạch toát mồ hôi đóng cửa phòng Trương Khởi Linh.
Bình thường ở trong nhà, hắn đều trực tiếp mở cửa đi vào, đã lâu rồi Trương Khởi Linh chưa về nhà, đột nhiên Trương Mặc Bạch quên mất Trương Khởi Linh đã bảo từ nay về sau hắn muốn vào thì đều phải gõ cửa.
Lần này Trương Mặc Bạch thấy hết rồi, Trương Khởi Linh đặt Ngô Tà lên bàn học, quần áo trên người cả hai đều cởi xuống.
Trương Mặc Bạch còn thấy dây thắt lưng của Trương Khởi Linh đã tháo ra để ở phía dưới Ngô Tà, hai chân cậu thì quấn quanh eo hắn.
May mà quần của hai người vẫn còn, nếu không Trương Mặc Bạch cảm thấy Trương Khởi Linh sẽ chôn sống mình luôn.
Trương Mặc Bạch mặt đỏ tai hồng vội vã rời khỏi phòng của Trương Khởi Linh, sau đó phân phó mấy tên bảo tiêu canh gác bên chân cầu thang, không được bước nửa bước đến phòng của Trương Khởi Linh.
Hắc Nhãn Kính để trần thân trên tựa vào đầu giường lật xem tình báo mà Vân Nhạc vừa đưa tới cho hắn.
Giải Vũ Thần nằm bên cạnh ngủ say, cổ tay lộ ra ngoài chăn đều bị bầm, nửa trên vai cũng toàn là vết cắn và dấu siết.
Y lặng lẽ ghé sát vào cạnh Hắc Nhãn Kính, Hắc Nhãn Kính nhẹ nhàng giúp y xoa eo.
"Hắc gia, hắn đã về rồi, Bạch gia bảo tôi hỏi ngài có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Vân Nhạc ngoài cửa khẽ hỏi.
"Được."
"Vậy...!Hoa nhi gia thì sao?"
Vân Nhạc do dự mở miệng, bảo tiêu trực đêm qua báo cáo, trong phòng của Hắc Nhãn Kính truyền ra tiếng kêu thảm thiết đến tận sáng mới dừng lại, buổi chiều lúc hắn đến đưa tình báo cho Hắc Nhãn Kính vô tình thấy được cổ tay lộ ra bên ngoài của Giải Vũ Thần, còn y thì nằm ngay đơ trên giường không thèm cả nhúc nhích.
Hắc Nhãn Kính quay lại nhìn Giải Vũ Thần rồi vươn tay miêu tả hàng lông mi của người trong lòng, Giải Vũ Thần cau mày nhưng vẫn không tỉnh lại, Hắc Nhãn Kính nói với bên ngoài:
"Chuẩn bị trước đi, cậu ấy tỉnh lại thì đi, không thì thôi."
"Vâng."
Hắc Nhãn Kính buông tài liệu trong tay ra rồi cười khổ, Giải Vũ Thần đúng là không hề nhẹ tay với hắn, trên lưng và trên vai hắn bây giờ toàn là vết cào cấu, các dấu răng, vết xước, ngay cả trên ngực cũng không thoát khỏi tình trạng như vậy.
Cầm chăn bông nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi Giải Vũ Thần, y khó chịu quay mặt sang bên kia, Hắc Nhãn Kính lại tiếp tục đùa giỡn, Giải Vũ Thần mở mắt ra tặng hắn một cái tát, Hắc Nhãn Kính né liền, thế là Giải Vũ Thần đành trừng mắt với hắn, hỏi:
"Anh làm trò gì vậy?"
"Câm điếc nhà mình về rồi.
Lâu rồi hắn không về nhà, hơn nữa cũng chưa bao giờ rủ tôi ăn chung.
Chắc chắn lần này hắn có dẫn theo Ngô Tà về, em có muốn cùng ăn tối không?"
Giải Vũ Thần ôm chăn trùm kín người mình rồi đáp gọn lẹ:
"Hí phục của tôi đâu? Anh bảo người ta giúp tôi giặt sạch chưa?! Nếu còn dấu vết gì trên đó, Nhị gia lột da tôi xuống thì tôi cắt chim anh đấy!"
"Giặt sạch rồi, treo ở kia kìa.
Đừng nên hở ra là cắt này cắt nọ, cắt của tôi, hạnh phúc sau này của em phải làm sao bây giờ?"
Hắc Nhãn Kính ngẩng đầu ra hiệu, Giải Vũ Thần nhìn bộ quần áo chỉnh tề của mình đang treo ngay trên giá, sau đó mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm đó y tỉnh lại, thấy mình và Hắc Nhãn Kính đang nằm trên hí phục, hí phục vương đầy dấu vết của hai người, suýt nữa là Giải Vũ Thần đã dâng lên ý định mưu sát chồng mình.
Bộ hí phục này quý giá biết bao nhiêu, cả bộ đều được may từ tơ lụa tốt nhất, mất gần một năm mới làm ra nó.
Nếu không phải Giải Vũ Thần từ nhỏ đã là đệ tử mà Nhị Nguyệt Hồng tự hào và yêu thương nhất, thì còn lâu y mới được thoải mái mặc nó bất cứ lúc nào.
Khi ấy Giải Vũ Thần nhìn hí phục của mình mà muốn đập cho Hắc Nhãn Kính một trận, y giơ chân đạp hắn một phát, phải một lúc lâu sau hắn mới lò dò bò dậy.
Đến tận khi Hắc Nhãn Kính cam đoan rằng sẽ tìm chuyên gia tới giặt, Giải Vũ Thần mới miễn cưỡng nén giận lại.
Trùm chăn đi đến cạnh hí phục, Giải Vũ Thần cẩn thận xem xét một lượt, sau khi chắc chắn không lưu lại dấu vết gì mới hoàn toàn yên tâm.
Y quay đầu hỏi Hắc Nhãn Kính:
"Tôi phải mặc bộ này xuống ăn cơm à?"
"Đương nhiên là không rồi, sau này em chỉ có thể mặc cho tôi xem.
Tôi đã bảo Vân Nhạc mua quần áo cho em rồi, đang để trong phòng tắm.
Đi thôi, tôi cùng em đi tắm rồi xuống ăn."
"Cút."
Giải Vũ Thần đẩy Hắc Nhãn Kính ra rồi một mình vào phòng tắm, Hắc Nhãn Kính bĩu môi không vui ngồi bên giường chờ y đi ra.
Ngô Tà buồn bực nhìn quần áo của mình, trên đó dính đầy dấu vết của cậu và Trương Khởi Linh, cậu vốn chỉ muốn gần gũi với hắn một chút, ai dè lại bị Trương Khởi Linh ăn sạch.
Chờ đến lúc cậu muốn phản kháng lại đã không kịp nữa rồi, chỉ đành trơ mắt nhìn Trương Khởi Linh đè mình lên bàn, bao nhiêu vết tích trên bàn làm việc đều dính lên đồ của cậu.
Lấy quần áo che phía dưới, Ngô Tà ai oán nhìn Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh cũng nhìn lại cậu rồi đi đến tủ đồ lấy một bộ quần áo của mình đưa cho Ngô Tà.
"Cậu...!quay qua chỗ khác."
Ngô Tà không vui nhìn Trương Khởi Linh, không muốn để hắn nhìn chằm chằm mình, Trương Khởi Linh bình tĩnh nhìn cậu đang che chắn chỗ nào đó, đến tận khi Ngô Tà đỏ bừng cả mặt mới từ từ quay đi.
Ngô Tà nhanh nhẹn mặc quần áo của Trương Khởi Linh vào rồi theo hắn xuống lầu.
Tại phòng ăn dưới lầu, Hắc Nhãn Kính và Giải Vũ Thần đã ngồi chờ tại chỗ, Giải Vũ Thần đang cố kéo ống tay áo để che đi dấu vết trên tay mình, Hắc Nhãn Kính thấy hai người kia đến, vui vẻ chào hỏi:
"Câm điếc! Không dễ gì thấy cậu về nhà, lại còn chủ động mời tôi ăn chung nữa, sao mà lâu như vậy? Ủa? Bạn học Ngô Tà, sao quần áo trên người cậu giống đồ của câm điếc nhà tôi vậy nhỉ?"
Trương Khởi Linh và