Tỉnh Vân Châu, 9 giờ tối.Trên bầu trời mùa hè đầy sao. Không khí bây giờ trong lành, dễ chịu hơn, không còn nóng nực như ban ngày, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng của côn trùng kêu.Ngoài đường đèn điện sáng trưng, nhưng rất vắng vẻ, chỉ có một vài người đi lại. Xung quanh các của tiệm đều đã đóng cửa, chỉ duy nhất một cửa tiệm tạp hóa vẫn còn mở.Cửa hàng tạp hóa Thanh Tâm.“Mẹ!”Bà Cố đang ngồi tính sổ sách, nghe con gái gọi, bà ngửng mặt lên.“Tiểu Tranh, sao con chưa ngủ?”Cố Yến Tranh đi lại trước quầy hàng. “Mới 9 giờ thôi mà mẹ, cú đêm như con sao mà đi ngủ được chứ?” Nói rồi cô tiện tay lấy chai nước khoáng để trên bàn uống một ngụm.Bà Cố tiếp tục tính toán, không nhìn cô, nói: “Con đấy, một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, không lo mà đi ngủ sớm, bảo vệ sức khỏe, bảo vệ làn da. Sau này da dẻ xấu xí, hối hận cũng không kịp đâu. Con xem con...”Cô không để mẹ mình nói tiếp, ngắt lời: “Ayza, mẹ à, mẹ cứ nói mấy chuyện này làm gì, con gái của mẹ chính là xinh đẹp mãi mãi, cái nhan sắc này của con sẽ không bao giờ phai mờ, mãi mãi trường tồn vĩnh cửu, rực rỡ như hoa hồng đỏ, tinh khiết như đóa bạch lan...”“Hồng đỏ bạch lan cũng có lúc tàn! Cứ đứng đấy mà tự luyến.”Mặt cô ai oán nhìn mẹ: “Mẹ thật là!”“Mẹ cũng chuẩn bị dọn hàng mà ngủ đi chứ, đã 9 giờ rồi, ngoài đường đến bóng quỷ cũng không có, làm gì có ai mua hàng nữa đâu mẹ.”“Biết rồi, con cứ vào ngủ trước đi.”“Vâng” Cố Yến Tranh đáp lời, đi lên lầu.Cô đi vào phòng, ngã lên chiếc giường mềm mại, ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm nay nhiều sao thật đấy.Cô cầm lấy điện thoại, lướt xem một chút tin tức. Thật nhàm chán, chẳng có gì thú vị. Ngay khi Cố Yến Tranh chuẩn bị tắt điện thoại, chợt có một cuộc điện thoại gọi đến. Nhìn thấy cái tên trên màn hình, ánh mắt cô ánh lên sự vui vẻ.Cô nhấc máy, điều chỉnh giọng nói một chút: “Màu Xanh, cậu gọi cho tôi vào giờ này có phải muốn nghe giọng của tôi trước khi ngủ không, hả?” Cố Yến Tranh nhếch mép. Vẻ mặt kết hợp với chất giọng trầm tính dễ nghe này, thực sự là yêu nghiệt đến chết người.Ở đầu giây bên kia, Hạ Lam bị trêu chọc như vậy, đỏ mặt: “Cố Yến Tranh, cậu bớt bớt đi, ai thèm nhớ cậu. Tôi…”Cô ngắt lời: “Ấy, mình đã bảo là cậu nhớ mình đâu, cái này là tự nhận nhé.”Vẻ mặt Hạ Lam bất lực: “Cậu bớt tự luyến đi được không, bài tập hè cậu đã làm xong chưa, còn năm ngày nữa là đi học rồi đấy.”Cô bỉu môi: “Mình đã làm xong từ lâu rồi. À, hình như còn một bài luận văn nữa, chủ đề cái gì mà kỉ niệm ấy, chưa viết. Haizz, lười làm quá đi.”Hạ