Liên quan đến vết nhơ quá khứ thì chuyện Yến Tu Thành nói đúng là thật.
Năm hai đại học Khương Uyển Phồn chú ý đến anh ta, chỉ là trước đó cô nghe nói, trong số tân sinh viên năm nhất, trước cả khi nhập học có một sinh viên rất nghèo đã xin trợ cấp khó khăn. Khương Uyển Phồn lần đầu tiên nhìn thấy anh ta là khi ở trong nhà ăn, anh ta cao gầy, trông hiền lành đẹp trai, lúc đó anh ta cầm một cái giẻ lau và một cái xô nhỏ màu đỏ, cúi người im lặng lau dọn thức ăn thừa trên bàn.
Nửa học kỳ sau đó, giáo viên của lớp chuyên nghiệp gọi cô đến văn phòng làm đồ án với đàn chị, đàn em. Trong phòng làm việc năm, sáu người ngồi lại vừa nói vừa cười, Yến Tu Thành đứng bên ngoài đám người, cảm giác anh ta tồn tại cực kỳ thấp. Khương Uyển Phồn không phủ nhận, sự chú ý của cô đối với anh ta khi đó xuất phát từ gu thẩm mỹ từ nhỏ. Cô thích những thứ mang cảm giác vỡ vụn, loại cẩn thận che giấu khuyết điểm của mình, ẩn mình giữa chốn náo nhiệt, bằng lòng bị bỏ lơ ở một góc.
Có sao nói vậy, Yến Tu Thành thật sự có tài. Một quý tử xuất thân từ nhà nghèo như anh ta lại càng hiếm thấy, hoàn cảnh quyết định sẵn vạch xuất phát của anh ta. Yến Tu Thành có thể tìm thấy con đường tươi sáng từ trong vùng núi hẻo lánh, năng lực và nghị lực của anh ta hiển nhiên không còn gì để bàn cãi.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng và đơn điệu ở đại học đó, Khương Uyển Phồn để tay lên ngực tự hỏi, dù là bạn học hay bạn thân, cô đối với Yến Tu Thành cũng coi như hết tình hết nghĩa. Đến mức mà chuyện thích anh ta mà Yến Tu Thành nhắc đến đó, Khương Uyển Phồn thừa nhận, chỉ với hai điểm này đủ để nảy sinh tình cảm khác.
Tuy nhiên, tình cảm mơ hồ này giống như một bức màn che, cũng không hề có tính xác định gì cả.
Dự án liên kết giữa học viện và doanh nghiệp ba năm là dấu ấn của trường, đối tác của lần đồ án đó là một bảo tàng Quốc gia. Sau khi dàng lọc và xem sét thì cả Khương Uyển Phồn và Yến Tu Thành đều có đủ điều kiện để tham gia. Lúc đó viện bảo tàng đã có kế hoạch dự trữ nhân tài, nhân cơ hội hợp tác với nhà trường để tuyển chọn hạt giống tốt.
Kết quả quá trình trèo lên đến đỉnh cao thường sẽ là một núi không thể chứa được hai con hổ.
Thời gian đến viện bảo tàng là vào buổi chiều ngày hôm đó, nhưng mới chín giờ sáng Yến Tu Thành đã đến tìm cô, nói với cô rằng trường học mới gửi thông báo bảo hai người bọn họ đến Nam Hàng Lầu để điền thông tin và đăng ký. Khương Uyển Phồn ngạc nhiên, Nam Hàng Lầu? Ở một khu xa lắc xa lơ khác sao.
"Tôi đã in thông báo tin nhắn ra, cậu đọc đi." Anh ta lấy ra một văn bản giấy trắng mực đen, nội dung thông báo thời gian và địa chỉ được viết một cách rất quy chuẩn, bên dưới cùng còn có đóng dấu mộc.
Khương Uyển Phồn nói: "Vậy là chúng ta sẽ cùng nhau đi à?"
Yến Tu Thành nói: "Tôi sẽ đến trễ một chút, phải tổng vệ sinh nhà ăn một lần nữa, tôi làm xong sẽ đến tìm cậu."
Cô cười rồi nói, "Cậu có muốn tôi giúp cậu không?"
Yến Tu Thành nhẹ nhàng đưa tay lên vén một sợi tóc rũ bên vai cô ra, chất giọng của anh ta rất ấm áp: "Không cần đâu, trên đường đi cậu chú ý an toàn nhé."
Khương Uyển Phồn ngồi xe buýt rồi đổi sang tàu điện ngầm đi theo địa chỉ ghi trên giấy, mất một tiếng rưỡi mới đến nơi.
Sau khi đến nơi mới phát hiện, hoàn toàn không có nơi tên là Nam Hàng Lầu. Khương Uyển Phồn hỏi người đi đường, bọn họ đều xua tay lắc đầu. Khương Uyển Phồn chỉ có thể tự mình đi tìm, đây là một khu vực bị phá dỡ và di dời đi, trên nền đất vụn là phế liệu, trên công trường đầy rẫu máy xúc. Có rất nhiều nhà cao tầng trên con đường ngang qua khu vực này, Khương Uyển Phồn nghĩ có thể Nam Hàng Lầu ở bên đó. Nhưng đi được một lúc cô phát hiện có điều gì đó không ổn, càng đi vào sâu hơn bên trong càng hoang vắng. Cô nhớ như in cảnh tượng lúc đó, một người đàn ông vô gia cư đột nhiên chạy ra từ tòa nhà đang xây dựng dang dở rồi đẩy cô ngã ra đất, hành động của ông ta quá bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng.
Khương Uyển Phồn choáng váng đầu óc vì bị đụng phải, cả người cô đều đau nhói. Đến khi cô kịp phản ứng lại, đã thấy người vô gia cư đó nở nụ cười ngớ ngẩn rồi đưa tay vào túi quần bẩn thỉu của mình.
Khương Uyển Phồn sợ hãi, cô hét lên và quay đầu bỏ chạy, người vô gia cư đuổi theo, thậm chí còn nhặt một hòn đá ném về phía cô. Khương Uyển Phồn không dám động đậy trốn ở bên trong khoảng cách hẹp giữa hai hòn đá lớn, cô che miệng, điện thoại không biết đã đánh rơi ở đâu rồi, mà người điên ở bên ngoài vẫn không ngừng điên cuồng gào thét.
Yến Tu Thành được vé vào cửa cho cuộc tuyển chọn nhân tài dự trữ, còn Khương Uyển Phồn bởi vì đến trễ vắng mặt mà đã bỏ lỡ cơ hội hiếm có này. Khương Uyển Phồn vì bị hành động của người vô gia cư dẫn đến sợ hãi quá độ, một thời gian dài sau đó cô đều phải đi gặp bác sĩ tâm lý, hơn nữa cô vô thức sinh ra cảm giác kháng cứ với tất cả những người khác giới, cho dù chỉ là giao tiếp bình thường hay đến gần cô một chút, cô sẽ đều có chút kháng cự theo bản năng. Sau khi tốt nghiệp, tình trạng của Khương Uyển Phồn cực kỳ tệ, bà nội càng dẫn cô đến những nơi mê tín dị đoan, xem thầy bói, uống nước bùa chú, cô phải liên tục điều trị cuối cùng mới trở lại bình thường.
Trước đây tình tình của cô hoạt bát vui vẻ, sau khi trải qua chuyện này, cô trở nên không thích chủ động giao tiếp với người khác. Cho nên cô mới mở "Giản Yên", đây là thế giới nhỏ bao bọc lấy cô, ở trong bầu trời nhỏ bé này cô mới có thể cảm thấy tự do không bị ràng buộc.
Nhiều năm sau, ban đêm thỉnh thoảng cơn ác mộng sẽ ập đến. Khương Uyển Phồn vẫn có thể nhớ lại tất cả những tan vỡ sau đó. Yến Tu Thành không thừa nhận chuyện đưa tin tức giả cho cô, Khương Uyển Phồn lấy tờ giấy thông báo giả kia ra, còn bị anh ta đổi trắng thay đen nói cô cố ý vu oan cho mình.
Diễn xuất tuyệt đỉnh của anh ta đã cười nhạo sự ngây thơ của cô. Mà đã nhiều năm trôi qua như vậy, nửa đêm cô vẫn có thể bị ác mộng đánh thức nhiều lần.
—
Đêm hôm đó lại là một đêm bão tố nhưng ở trên đỉnh núi cũng là một nơi để hóng gió, thật sự vô cùng thoải mái, nhưng ngày hôm sau cổ họng Khương Uyển Phồn nóng ran đau khủng khiếp. Trác Di Hiểu giống như một tiếu thái giám, đúng lúc đúng giờ giám sát cô uống thuốc.
"Chị ơi, sao mà bây giờ chị lại bị cảm mạo cơ chứ? Ngày mai là giao thừa rồi, tết phải đi khắp nơi chúc tết họ hàng nữa."
"Nhà em nhiều họ hàng không?"
"Nhiều lắm ạ, bố mẹ em ở đây có mấy người họ hàng thôi, nhưng chủ yếu là bên dượng mới nhiều."
"Nhiều họ hàng thân thích như vậy, phải đi đi lại lại khắp nơi sao?" Khương Uyển Phồn cầm ly nước nóng, giọng khàn như vịt đực. Trên vai cô đắp một cái khăn choàng len Cashmere mềm mại.
"Cô gọi bọn em qua chúc tết, bình thường nhà nào cũng phải đến, lấy chồng hay lấy vợ gì đều phải đến, anh trai của em cũng phải có mặt." Trác Di Hiểu càu nhàu than phiền.
Biểu cảm bất đắc dĩ nho nhỏ thoáng qua trên gương mặt cô bé, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng Khương Uyển Phồn cũng đã nhìn thấy, "Em không thích đi sao?"
Trác Di Hiểu "Dạ" một tiếng, gật đầu một cái nặng nề, "Rất là phiền, phải ở đó cả một ngày trời."
"Năm nào cũng như vậy sao?"
"Hàng năm mọi người đều ăn tết ở nhà bác."
Khương Uyển Phồn nhấp một ngụm nước ấm, con ngươi đảo một cái, "Vậy năm nay em muốn đi nữa không?"
"Không muốn!" Trác Di Hiểu đè thấp giọng xuống, "Nhưng bọn em cũng không còn chỗ nào để đi."
Khương Uyển Phồn cười một tiếng, "Hay là, về quê của chị nhé?"
Trác Dụ là người cuối cùng tan làm trễ nhất, xử lý xong công việc ở công ty thì về đến nhà cũng đã gần chín giờ. Trác Di Hiểu phụng phịu chờ ở cửa, lần nữa uyển chuyển truyền đạt lại bản thân không hề muốn đón năm mới ở nhà cô Trác Mẫn Mẫn nữa.
Trác Dụ cởi áo khoác rồi lại thay dép, "Chị dâu em nói thế nào?"
"Đây là do chị dâu nói đó."
Trác Dụ không hề do dự, "Vậy thì cứ làm theo chị dâu em nói đi."
Trác Di Hiệu ôm cánh tay anh nhảy cẫng lên: "Yeah!"
Bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa thì vẫn phải cùng ăn với nhau. Năm nào cũng như vậy, một bàn ăn đầy ắp những món ăn hấp dẫn, những câu chuyện trên bàn ăn đều là những lời xã giao, trẻ nhạt vô vị. Mọi người ăn cơm xong, Trác Dụ như thường lệ phát lì xì cho đám trẻ con.
"Cái gì? Các con không ở nhà ăn tết?" Trác Mẫn Mẫn nhíu mày.
"Vâng, một lát nữa chúng ta sẽ lái xe trở về Lâm Tước." Giọng Trác Dụ đều đều.
Bầu không khí bỗng chốc lạnh dần, một lúc lâu sau, Lâm Cửu Từ mới cười nói: "Mối quan hệ bên phía giám đốc Triệu với giám đốc Từ hàng năm đều qua lại. Hay là hai ngày nữa các con hãng về bên đó?"
Mấy khách hàng quan trọng này có quan hệ thân thiết với Trác Dụ, nói trắng ra thì là nếu đổi thành Lâm Diên đến cửa chúc tết, người ta có thể ngay cả của cũng không mở ra.
Trác Mẫn Mẫn cũng phụ họa theo: "Mùng bốn tết hẵng đi, không thì mùng ba cũng được." Bà ta cố ý nhìn qua Khương Uyển Phồn, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, muốn dùng sự im lặng gây áp lực cho cô.
Khương Uyển Phồn làm như không nhìn thấy, chuyên tâm ăn canh.
Trác Dụ nghiêng đầu qua nhỏ giọng nói: "Em ăn chậm một chút, cẩn thận nóng." Sau đó anh quay lại cười với Trác Mẫn Mẫn: "Không được đâu cô, hôm nay bọn con sẽ đi. Tập tục bên phía nhà Uyển Phồn là sau khi cưới năm đầu tiên con rể phải qua đó. Bố mẹ vợ đã gửi mấy tin nhắn qua dặn dò chuyện này rồi, bảo bọn con về sớm một chút."
Trác Mẫn Mẫn nói: "Vậy mùng mấy bọn quay lại đây?"
Trác Dụ nhìn về phía Lâm Diên, "Công ty mùng mười đi làm lại nhỉ? Vậy thì mùng chín con trở về."
Khương Uyển Phồn bưng bát, dùng bắt che khuất nửa khuôn mặt, khóe miệng cong lên lén cười. Cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của những người đang ngồi ở đây.
—
Trác Di Hiểu là người vui nhất, cứ như trên con đường cao tốc này kỳ nghỉ Tết mới thật sự bắt đầu. Cô bé tràn ngập tò mò về Lâm Tước, dọc đường không ngừng hỏi Đông hỏi Tây.
Trác Dụ nói: "Em ngừng lại một lúc đi, cổ họng chị dâu em còn đau. Lâm Tước rất đẹp, sui gia nhà chúng ta cũng rất tốt, nhìn chị dâu em là biết liền, bọn họ mà không tốt, em có thể có được một người chị dâu tốt như này sao?"
Khương Uyển Phồn tựa đầu vào cửa kính, muốn cười như cố nhịn lại nhìn chằm chằm anh, "Tổng giám đốc Trác, miệng lưỡi cũng trôi chảy nhỉ."
Đêm nay là đêm giao thừa đường thông thoáng, bọn họ đến Lâm Tước nhanh hơn dự tính nửa tiếng. Khương Dặc đã chờ ở lối ra đường cao tốc từ sớm, nhiệt liệt vẫy tay, "Anh rể, năm mới vui vẻ!"
Khương Uyển Phồn không vui, "Còn chị thì sao?"
“Làm sao có thể giống nhau.” Khương Dặc miễn cưỡng nói: "Anh rể sẽ cho em lì xì, còn chị thì sao?"
Trác Dụ cười như được mùa, "Giỏi lắm, em đã có tính tự giác như vậy thì phải cho bao lì xì dày mới được."
Trác Di Hiểu ở phía sau ngượng ngùng chào hỏi: "Em chào anh Tiểu Khương."
Xưng hô này khá mới lạ, Khương Dặc thích, huýt sáo một cái ngầu lòi, "Được, anh Tiểu Khương cũng sẽ cho em lì xì."
Bọn họ về đến nhà, trong nhà bếp lúc này mọi người đang hì hục xào nấu, lúc còn nghe thấy giọng nói có thể lấn át cả núi sống của Hướng Giản Đan, "Cho hoa tiêu vào đi! Mười lăm hạt là đủ rồi! Anh cho nhiều thế làm gì?!"
Khương Vinh Diệu ấm ức nói, "Anh làm gì còn thời gian đếm, em đi ra ngoài đi, anh là đầu bếp mà!"
"Vậy thì mẹ chúng ta cũng có thể là đầu bếp ở nhà hàng Michelin."
Hơn chục đôi đũa và bát màu đỏ được xếp ngay ngắn trên chiếc bàn tròn lớn, Trác Dụ đếm sơ sơ cũng đã hơn hai mươi món ăn. Các em trai, em gái đều ở đây, đứa nào đứa kỹ năng giao tiếp xã hội cực kỳ đỉnh, về căn bản không cho Trác Di Hiểu cơ hội sợ giao tiếp đã kéo cô bé ra ngoài sân đốt pháo rồi.
Khương Uyển Phồn ngửi mùi thơm của thức ăn, những món cô thích đều có ở đây. Từ bên trái sang bên phải, đụng phải món nào không thích sẽ nhíu mày ngẩng đầu lên lướt qua món đó.
"Con nhìn kìa, nhìn kìa." Bà Kỳ Sương ngồi trên ghế sô pha trong gian nhà chính, bà giống như camera chạy bằng cơm âm thầm quan sát, kéo ống
tay áo Trác Dụ nói: "Con bé không chịu ăn gan heo, không nghe lời chút nào.”
Trác Dụ không khỏi bật cười, "Vâng, bà nội, bát gan heo đó con nhất định sẽ đốc thúc cô ấy ăn hết."
Bà Kỳ Sương hiển nhiên không tin, đôi mắt đầy nếp nhăn nheo lại, nhưng ánh mắt vẫn là sắc bén sáng ngời, "Con đó, trong cái nhà này con là người cưng chiều con bé nhất. Con bé không ăn, cuối cùng lại thành con ăn, ăn xong rồi sẽ đến báo cáo suông với bà."
Trác Dụ chậc lưỡi một tiếng, "Bà không tin tưởng cháu rể như vậy sao?"
"Tin, tin." Bà Kỳ Sương nói nhỏ, "Con cho con bé ăn được một nửa cái bát đó, bà phát lì xì cho con. Bà biết dùng Wechat đó nha, trong Wechat của bà có nhiều tiền lắm đấy."
Vì chỗ tiền này, cho dù là vào núi đao biển lửa Trác Dụ cũng phải đi.
Sáu giờ tám phút, Khương Vinh Diệu tính toán ngày lành tháng tốt, chính thức tuyên bố bữa tiệc đêm giao thừa bắt đầu. Trong gian nhà chính có hai bàn ăn cơm, hơn ba mươi người, cực kỳ náo nhiệt. Trong nhà không cần đến lò sưởi ấm, mà không khí vẫn cực kỳ ấm cúng.
Khương Uyển Phồn để ý đến Trác Di Hiểu đột nhiên yên tĩnh, cô khẽ hỏi quan tâm: "Em sao thế? Không hợp khẩu vị à?"
"Dạ không phải đâu chị." Trác Di Hiểu gắp một cái đùi gà cắn một miếng lớn, "Ở nhà cô em có rất nhiều quy tắc, bát đũa không được va vào nhau gây ra tiếng động, thức ăn trong bắt phải ăn hết mới được gắp món mới, với lại cũng không thể gắp món mình thích."
Khương Uyển Phồn cạn lời, "Vậy thì còn gì là ăn tất niên nữa, ở nhà chị em chứ ăn hết mình đi, muốn ăn gì cứ gắp cái đó."
Cô quay đầu lại, bỗng nhìn chằm chằm vào bắt mình, sau đó ánh mắt u oán phóng về phía Trác Dụ, "Em không ăn gan heo, anh đừng gắp cho em."
Trác Dụ nhìn bà nội một cái, nghiêm túc nói: "Anh với em thương lượng một chút, kiếm tiền, em có muốn kiếm tiền không? Bà nội nói sẽ chuyển cho anh 8888 tệ, hai ta chia mỗi người một nửa?"
Nhiều tiền như vậy sao?
Vậy thì cô có thể ăn thêm hai chén không?
Khương Uyển Phồn vì tiền mà khom lưng, sau khi nhắm mắt ăn hai miếng, cô thì thầm cầu cứu, "Anh ăn giúp em với, được không?"
"Là ai nói năm lớp ba đỡ một bà lão băng qua đường, cả đời tích đức làm việc thiện mới có được người chồng như anh hả, hả, hả?"
Khương Uyển Phồn mấp máy miệng một hồi vẫn không nghĩ ra cách phản bác, logic như một vòng tuần hoàn khép kín không tìm ra được một chút lỗi nào. Cô nghĩ đến cám dỗ 8888 tệ kia, gan heo khó ăn kia cũng bị cô gắp ăn bốn, năm miếng.
Điện thoại Trác Dụ rung lên, anh cầm điện thoại lên nhìn một cái, là bà nội ngồi ở phía đối diện gửi đến.
Bảy Bảy: Chuyển tiền 8.88 tệ.
Bảy Bảy: Cảm ơn cháu rể nhé.
Sau khi tính toán xong khoản này, ừm, anh còn phải bù vào thêm hơn tám nghìn tệ nữa. Đây không phải gan heo, mà là máu của anh.
Bữa cơm tất niên này của nhà họ Khương có thể so sánh với chương trình Gala cuối năm*, sau khi bữa ăn bắt đầu bọn họ mới bừng tỉnh, hóa ra hiệp một mới là bản demo của chương trình văn nghệ, bây giờ mới thật sự chính thức bắt đầu [Cuộc đời của một đám thổ phỉ]. Trác Di Hiểu thật sự bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, "Hóa ra chú còn biết hát kinh kịch ạ."
*春晚 (chūnwǎn) là một chương trình trên sóng truyền hình đặc biệt diễn ra hằng năm trong đêm giao thừa trước thời khắc năm mới, được sản xuất bởi truyền hình trung ương Trung Quốc( CCTV).
"Ông Khương khiêu vũ siêu giỏi." Khương Uyển Phồn nói với cô bé, "Bố chị bây giờ giữ vị trí nam center trong đội nhảy quảng trường đấy, lúc còn trẻ ông ấy từng đến rất nhiều phòng khiêu vũ để nhảy đôi."
"Nhảy đôi ạ?"
"Bạn nhảy đầm nam đó, bỏ ra hai mươi tệ là có thể gọi ông ấy đến cùng nhảy một tiếng rưỡi. Sau này bố chị bị bà nội bắt trở về thừa kế gia sản mới trở thành như bây giờ."
Khương Vinh Diệu hát hết bài [Trí Thủ Uy Hổ Sơn], bác Hai Khương bắt đầu biểu diễn kéo đàn nhị, cậu cả không muốn bị thua kém, không ngừng hô hào: "Kèn xô na của cậu đâu rồi?"
Bà nội tức giận, "Ăn tết mà thổi kèn xô na làm cái gì! Con là thằng bé ba tuổi chưa hiểu chuyện sao!"
Vì vậy cậu cả đổi thành biểu diễn một đoạn nhảy đấu bò, ông nhảy xong thì mặt mày hớn hở chỉ Khương Dặc, "Nhóc con thể hiện một bài đi."
Khương Dặc cười cà lơ phất phơ, "Vậy cháu sẽ bắt chước một đứa con bất hiếu đi."
Hướng Giản Đan: "Không cần bắt chước, tự bản thân con diễn cũng ra cái nét đó rồi đấy."
Cả một nhà ai nấy đều sôi nổi, sinh động tươi mới, những trò thú vị có xu hướng tăng lên, sự đoàn kết hài hòa giữa các thành viên trong gia đình là thứ dễ dàng lây sang người khác. Trác Dụ nhìn về phía Khương Uyển Phồn. Buổi tối đám con cháu thanh niên đều uống chút rượu, Khương Uyển Phồn mới tân hôn, nên không thể tránh được bị bọn họ náo loạn mời uống. Trác Dụ muốn uống giùm thay cô, đám em trai em gái không để cho anh thực hiện được, "Anh rể đừng có gấp, đêm nay mới bắt đầu thôi mà, anh cứ xếp hàng đợi chút đi."
Tửu lượng của Khương Uyển Phồn ở mức tạm được, uống hết mấy vòng vẫn chưa say. Mà lúc này hai gò má cô đỏ ửng, con ngươi có chút mơ màng, cùng với đôi môi đỏ mọng bóng loáng, một vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống trên má, đây nhất định là Khương quý phi.
Cô đã có chút gần như không thể ngồi thẳng, một tay chống cằm, lưng hơi cong lên một đường vòng cung xinh đẹp, giống như sóng biển đêm nhấp nhô, cô cứ ngồi như vậy nhìn Trác Dụ.
Trác Dụ kéo ghế ra một chút, tay phải vòng qua sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ một cái, "Say rồi à?"
"Rượu đế ngấm nên có chút choáng váng."
Một em gái lớn tiếng gọi: “Anh rể, chị ơi, ra ngoài sân đốt lửa nè."
Đốt lửa là ngôn ngữ địa phương ở khu vực Lâm Tước này, thật ra từ này có nghĩa là đối củi sưởi ấm. Củi đốt phải cao và mạnh mẽ, tiếng nổ của gỗ thỉnh thoảng vang lên âm thanh của pháo nổ trên bầu trời.
Khương Uyển Phồn ngồi bên cạnh Trác Dụ, ngồi một lúc lại không nhịn được giống như một con mèo đáng yêu dụi dụi lại gần dựa vào người anh.
Khoảng chừng tám giờ, hàng xóm láng giềng cũng đến nhà chúc tết.
"Ở đây bọn em chúc tết vào buổi tối." Khương Uyển Phồn nói với anh.
Quan hệ nhà họ Khương với mọi người rất tốt, mỗi lần có khách đến đều đi theo thành từng nhóm, buổi tối phần lớn đều là con cháu trẻ tuổi. Có mấy người Trác Dụ cũng quen biết.
Cái người cao cao đó... Trác Dụ nheo mắt một cái, sao mà giống như vị khách ngồi bàn "Người yêu cũ" ngày hôm đó thế nhỉ?
Đợi đã, người mặc áo khoác trắng kia, hình như là thằng nhóc con Khương Dặc từng nhắc đến muốn theo đuổi tình yêu chị em với Khương Uyển Phồn?
Mấu chốt là, từng người đến đây đều không quên hỏi thăm Khương Uyển Phồn. Khương Uyển Phồn tán gẫu những chuyện thường ngày với bọn họ, mà bọn họ nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ địa phương khiến Trác Dụ nghe chữ được chữ không. Bầu không khí giữa bọn họ còn không hề có một chút nào gọi là mất tự nhiên nữa chứ.
Khương Dặc như thể biết được Trác Dụ đang nghĩ cái gì, cậu dùng cùi chỏ đẩy Trác Dụ một cái, cười híp mắt hỏi: "Chị em đỉnh không?"
Trác Dụ bất chợt bật cười một tiếng.
Khương Dặc xem náo nhiệt còn chê chuyện chưa đủ lớn, "Chà chà, ngay cả bây giờ người mặc áo bông xanh đang nói chuyện với chị ấy là một trong những người năm đó cố chấp theo đuổi chị ấy nhất. Sau khi biết chị ấy đã kết hôn, mọi người nói là anh ấy ở trong nhà khóc ròng ba ngày ba đêm, khóc đến phát sốt, sau đó đưa đi bệnh viện khám phát hiện bị đau ruột thừa nên nhân tiện cắt ruột thừa."
Hai người đang nói chuyện, người mặc áo xanh đó cũng quay đầu nhìn về phía Trác Dụ.
Ánh mắt hai người giao nhau, cũng không ai nhìn đi chỗ khác, có chút cảm giác như tình địch gặp nhau.
Đường nét khuôn mặt nhóc xanh lá cũng rất rõ nét, Trác Dụ đánh giá khách quan thì người này so với mình thì cũng không kém mấy.
Nhìn một chút, nhóc xanh lá nhặt mấy cục đá trên đất lên, rồi tung hứng trên tay. Động tác này nhìn có vẻ thơ ơ không có gì, nhưng cú ném thì lại rất chuẩn, ba viên đá lần lượt được tung lên không trung và tạo thành một hình tròn.
Không phải chỉ là ba viên đá thôi sao? Ai mà không làm được cơ chứ?
Trác Dụ cũng nhặt ba viên đá lên, bắt chước làm như vậy.
Nhóc xanh lá cảm thấy bản thân bị khiêu khích, lại nhặt thêm một viên đá nữa, tung hứng một lần bốn viên.
Trác Dụ không cam lòng yếu thế, cúi đầu tìm đá khắp nơi.
Người xung quanh đứng nhìn không thể tin được, chẳng lẽ đây là phương thức chúc phúc mới phổ biến ở thành phố không?
Anh rể, anh rể." Khương Dặc không nhìn nổi nữa, "Anh làm gì thế, so tài với anh ấy bằng kiểu này à? Anh biết anh ấy làm gì không?"
Không hiểu sao Trác Dụ nghe lại cảm thấy tức giận.
"Anh ấy là diễn viên xiếc, anh đừng chọc anh ấy, một hồi anh ấy tìm anh thách đấu nuốt kiếm, nuốt quả cầu lửa, dùng ngực đỡ tảng đá lớn." Khương Dặc thì thầm: "À đúng rồi, anh ấy còn huấn luyện khỉ và hổ đi trên dây. Sao mà anh so tài nổi với anh ấy? Anh thua là cái chắc rồi đấy anh rể của em ạ."
Trác Dụ: "..."
Mà Khương Uyển Phồn ở một bên, cuối cùng không kiềm chế được nữa, ôm bụng cười đến mức ngả tới ngả lui.
Trác Dụ ném ba viên đá kia đi, rồi nói mình đi rửa tay.
Sau khi anh rời đi không bao lâu thì Khương Uyển Phồn nhận được tin nhắn của anh gửi đến.
Khương Uyển Phồn vừa quẹo qua khúc cua hành lang thì cổ tay đã bị nắm lấy, cô bị Trác Dụ kéo lại. Khương Uyển Phồn bị cố định lên cánh cửa, cả người cô bị anh đè chặt lại. Đèn trên hành lang không quá sáng, sắc đèn tối ấm nóng chiếu lên gương mặt anh, mô phỏng đường nét khuôn mặt anh thoáng phập phồng lên xuống.
Khương Uyển Phồn nhướng mày, "Kỹ thuật tung hứng của tổng giám đốc Trác được phết nhỉ."
Trác Dụ ừm một tiếng, "Chỉ có kỹ thuật này được thôi sao?"
Đề tài này có hơi lạc đề.
Khương Uyển Phồn đẩy anh một cái, "Còn rất nhiều người đang ở bên ngoài đấy."
"Như vậy không phải càng k1ch thích hơn sao."
Một tay Trác Dụ vòng qua sau lưng cô, ấn người cô lên người mình, hai cơ thể dính sát vào nhau chặt chẽ. Lúc nụ hôn của anh rơi xuống, Khương Uyển Phồn run lên, vô thức ôm lấy cổ anh.
"Thằng nhóc đấy thì có gì tốt?" Trác Dụ hơi tách ra, "Anh như vậy mới đỉnh."
Khương Uyển Phồn thở hổn hển, ghé vào tai anh thì thầm: "Lồng nguc em trai có thể đỡ một tảng đá lớn bị đập vỡ, anh làm được không?"
"Không được." Tay của Trác Dụ di chuyển dần lên, nói nhỏ: "Nhưng anh có thể ăn hai con... Thỏ."
-