Ở viện ba ngày, sau khi kết quả kiểm tra lần hai đã có, bác sĩ đề nghị Khương Uyển Phồn về nhà tĩnh dưỡng.
Khi mọi người đã có thể thở phào nhẹ nhõm, Trác Dụ một mình đến văn phòng bác sĩ.
Anh rất trực tiếp: “Bác sĩ Từ, tôi muốn nghe lời nói thật.”
Bác sĩ Từ nói: “Tôi không thể đảm bảo với anh, trên thực tế, dù là người bệnh nào căn bệnh nào, chúng tôi cũng không thể khám chính xác trăm phần trăm được. Nhưng từ kết quả kiểm tra trước mắt, có thể thấy là không tệ. Trong nhà cô ấy có tiền sử bệnh di truyền, đôi mắt lại xảy ra tình trạng này, cho nên phải kiểm tra định kì, chú ý bảo vệ. Cho dù sau này có thay đổi, cũng có thể sớm phát hiện kịp thời, sớm trị liệu kịp thời.”
Sau khi Khương Uyển Phồn trở về từ Bắc Kinh, đám Lữ Lữ mới biết được chuyện mắt của cô.
Khi đến nhà thăm, Lữ Lữ vừa thấy mặt cô đã bắt đầu khóc, khóc đến nỗi không thở được.
Khương Uyển Phồn dở khóc dở cười, “Kiềm chế một chút, hàng xóm sắp tới khiếu nại rồi đó.”
“Một tầng chỉ có một nhà, không có hàng xóm.” Lữ Lữ khụt khịt nói.
“Quan sát cẩn thận như vậy sao.” Khương Uyển Phồn cười.
“Em còn ước mua được một căn trong này, kiếp này làm không được thì kiếp sau cũng được.” Cảm xúc của Lữ Lữ đã bình ổn, hai mắt đẫm nước nhìn Khương Uyển Phồn, “Cô giáo, chị có thể thêu được nữa không?”
Khương Uyển Phồn nói: “Có thể.”
Trác Dụ liếc nhìn cô một cái theo bản năng, nhưng chưa nói gì.
Hôm nay ngôi nhà này thật náo nhiệt.
Lúc Tạ Hựu Địch tới, Thịnh Lê Thư cũng đang ở đây.
Trước khi tiến vào, không khí trong phòng mang áp suất thấp. Ngay cả Thịnh Lê Thư cũng không có tâm trạng trêu anh ta. Tạ Hựu Địch đứng ở cửa, thăm dò mà kêu một tiếng: “Gâu?”
Khương Uyển Phồn ngước cằm: “Ô, corgi nhà cậu chào hỏi cậu kìa.”
Thịnh Lê Thư uể oải ìu xìu nói: “Biết rồi, lát nữa dẫn mày đi triệt sản.”
Tạ Hựu Địch: “...”
Nhìn đám này xong, Trác Dụ đã thương lượng với bọn họ, nếu không có việc gì sau này cố gắng đừng đến. Nói đến cùng, khó chịu với chuyện này nhất vẫn là chính Khương Uyển Phồn. Bề ngoài thì không sao, trong lòng chắc chắn không thoải mái.
Đám người hình thành nhận thức chung, lúc Tạ Hựu Địch đi đã để ý đến hộp chuyển phát nhanh ở cửa nhà, “Mua đồ à?”
Trác Dụ ừ một tiếng, “Mua đèn.”
Đến tối, Khương Uyển Phồn tắm rửa xong đi ra đã thấy Trác Dụ ngồi xổm trên đất, khom lưng bận rộn, bên chân là thùng dụng cụ nhỏ. Nghe thấy tiếng động sau lưng, đầu anh cũng không ngoảnh lại, “Trước tiên em đừng qua đây, có đinh đấy.”
Khương Uyển Phồn nghe lời ngồi trên sofa, không lâu sau, Trác Dụ đã làm xong.
Từ phòng ngủ chính tới phòng khách, bao gồm phòng vệ sinh và phòng bếp, cứ cách hai mét đều sẽ lắp một cái đèn ban đêm nhỏ.
Bác sĩ nói, sau này triệu chứng quáng gà của cô có lẽ sẽ nặng thêm.
“Buổi tối em đi tiểu đêm cứ gọi anh, nếu anh về trễ hoặc đi công tác, em đi chậm một chút. Đây là đèn cảm ứng, tắt đèn là sẽ tự sáng.”
Sau đó, Trác Dụ khom lưng, tay quơ qua, bế cô từ sofa bỏ lên giường.
Trác Dụ áp sát từ sau lưng, choàng lấy vòng eo cô trong lặng thầm.
Hơi thở của anh đều đều, cũng bình thường không có gì lạ.
Thật ra Khương Uyển Phồn vẫn luôn trợn tròn mắt, đưa lưng về phía anh, nhìn chằm chằm bóng sáng yếu ớt trên bức rèm.
Bỗng nhiên, có một bàn tay trùm lên, che đi đôi mắt cô.
Môi Trác Dụ hôn lên lưng cô: “Nhắm mắt.”
Khương Uyển Phồn trở mình, mượn ánh đèn đêm vàng ấm, đôi mắt như màu hổ phách nhàn nhạt. Cô do dự, hỏi: “Có phải anh đang trách em không?”
Im lặng, Trác Dụ chậm rãi nhắm mắt, “Không phải trách em, mà là muốn đánh em.”
Khương Uyển Phồn vươn tay, “Nè, bây giờ cho anh đánh.”
Trác Dụ quay mặt đi, “Anh không thích cái này.”
Khương Uyển Phồn cuộn ngón tay, không thú vị mà thu tay lại, “Lúc ấy phải thi đấu, bên chỗ anh cũng phải quay phim, em nghĩ, qua thời điểm này rồi đi chữa.”
“Phát hiện từ khi nào?”
“Vòng thứ hai của giải đấu, buổi tối đó nhìn mọi thứ không rõ, tuy trước kia cũng từng có, nhưng đều không giống như lúc này, chỉ cần môi trường hơi tối một chút, em cũng phải thích ứng rất lâu.” Khương Uyển Phồn không dám giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: “Em đã tự hẹn lịch kiểm tra sức khỏe, thiết bị kiểm tra mắt bên đó không đủ chuyên nghiệp tinh vi, nên bác sĩ dặn dò em hãy đến khoa mắt của bệnh viện để kiểm tra kỹ lại.”
Trác Dụ nhàn nhạt tiếp lời: “Lúc đó anh nhận được thông báo quay phim tuyên truyền, em không muốn khiến anh phân tâm nên vẫn luôn kéo dài.”
“Cũng không kéo dài lâu đâu.” Khương Uyển Phồn nhỏ giọng giải thích, “Lúc đó là do em không đề phòng, cho rằng chỉ cần chú ý trong bóng tối là được, không ngờ tới bị ánh sáng mạnh rọi vào, trước mặt lại tối sầm mà ngất đi.”
Trác Dụ không nói gì một lúc lâu.
Đến bây giờ anh vẫn không dám nhớ lại ngày hôm đó, máu chảy ngược, linh hồn mất trọng lượng.
Sau một lúc lâu, anh “ừ” một tiếng, “Em làm tốt lắm.”
Khương Uyển Phồn Phồn biết anh giận, vì thế lay cánh tay làm nũng, “Em biết sai rồi. Sau này chắc chắn em sẽ nghe lời anh nói, chuyện gì cũng không lừa anh, mỗi ngày đều dính lấy anh, phiền chết anh, coi anh là con chồng trước*, anh đi đâu em sẽ đi đó.”
*Gốc là 拖油瓶(bình dầu kéo dưới đất): một cụm từ chỉ đứa con của người vợ với người chồng đã chết, bắt nguồn từ việc các góa phụ ngày xưa thường sẽ tái giá với người chồng sau có gia cảnh không tốt, người con chồng trước sẽ theo mẹ sống với bố dượng, nếu người con này xảy ra bất kì vấn đề gì cũng sẽ khiến họ hàng của người chồng trước lên án và chỉ trích người chồng sau, những đứa con này bị coi như là chai dầu kéo lê trên đất, cha dượng phải nuôi nấng nhưng khi lớn cũng phải về lại dòng họ của mình, thuộc kiểu nuôi không công
Phản ứng của Trác Dụ bình thường.
Khương Uyển Phồn chớp mắt với anh, “Buổi tối anh có muốn làm chút chuyện gì đó không? Anh nói gì em cũng làm. Phúc lợi có thời hạn đó nha ông chủ Trác.”
“Anh không phải ông chủ Trác.” Cuối cùng Trác Dụ cũng không nhịn được nữa, giọng cao lên một chút, câu từ cũng nghiêm túc, “Anh là chồng em, là bạn đời của em, là người yêu của em, là người sống với em suốt nửa đời người, cùng em sinh con dưỡng cái, cùng xây tổ ấm. Anh không cần một người coi tinh thần tự hiến dâng là vĩ đại, càng không cần một người chịu trách nhiệm đóng vai nhân vật hy sinh ở cái gia đình này. Người khác thì anh không rõ, nhưng ở chỗ anh, tuyệt đối không cho phép.”
Chậm lại, Trác Dụ qua một lúc phát hiện ra chắc thái độ của mình làm cô sợ, vì thế khẽ thở dài một cái: “Trước kia thấy em là một cô gái rất rõ ràng, sao sau khi ở cùng với anh, ngược lại lại biến thành kẻ ngốc vậy?”
Khương Uyển Phồn ngơ ngác hỏi: “Ngốc sao?”
“Cái này mà còn không ngốc?” Trác Dụ phân tích tâm lý của cô, “Sợ liên lụy anh, sợ làm anh chậm trễ, sợ anh bỏ lỡ một việc mà em cho rằng là cơ hội tốt, sợ chuyện này trở thành tiếc nuối cả đời của anh.”
Khương Uyển Phồn cam chịu.
“Nhưng Khương Khương, anh cũng đâu có quan tâm mấy chuyện đó.” Trác Dụ véo cổ tay cô, “Em quên rồi sao, anh quyết tâm rời khỏi Triệu Lâm, gầy dựng sự nghiệp một lần nữa, mở câu lạc bộ trượt tuyết này, tất cả tất cả, đều là vì em.”
“Em không còn, anh làm những chuyện đó thì còn ý nghĩa gì đâu?”
Khương Uyển Phồn khàn giọng đáp, “Dạ.”
Ý nghĩa của cuộc đời, là bởi vì có em.
—
Bên này dây dưa mấy ngày, ở câu lạc bộ có một đống chuyện cần xử lý.
Vốn Trác Dụ không yên tâm để cô ở nhà một mình, Khương Uyển Phồn nói: “Anh đi đi, buổi chiều mẹ sẽ tới, ban ngày ban mặt, có thể có chuyện gì chứ.
Nói thêm nữa, anh căng thẳng như vậy cũng khiến em căng thẳng theo. Vốn còn đang tốt đẹp, nhưng ngược lại cảm thấy mình không bình thường.”
Lúc này Trác Dụ mới bị thuyết phục, “Có việc thì gọi điện cho anh, anh sẽ nhanh chóng trở về.”
Anh đi được hai mươi phút, Chu Chính lại đến nhà một chuyến.
Đúng lúc Chu Chính làm việc bên ngoài, cũng đang trên đường quay về câu lạc bộ. Trác Dụ gọi điện cho anh ta, có vài hợp đồng phiếu xuất nhập để ở nhà quên mang theo, bảo anh ta tiện đường qua lấy.
Khương Uyển Phồn châm một ly trà cho Chu Chính, cũng không phải việc gấp gáp gì lắm, cô để Chu Chính uống trà nghỉ ngơi xong mới đi tiếp.
Chu Chính nhìn một vòng phòng khách, khen từ tận đáy lòng, “Cách bài trí rất đẹp.”
Khương Uyển Phồn cười, “Đều là Trác Dụ làm. Anh thử trà này đi, là lá trà bà nội tôi tự phơi đấy.”
Chu Chính nhấp hai ngụm, “Trà ngon.”
Một lúc sau, anh ta chỉ vào mắt cô, “Đã đỡ hơn chưa?”
“Không sao, là do anh ấy quá căng thẳng thôi, thật ra không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày.” Khương Uyển Phồn cầm mâm đựng trái cây đưa cho anh ta, “Anh Chính, bình thường anh cũng giúp tôi khuyên anh ấy nhé, khoảng thời gian này anh ấy rất vất vả.”
Chu Chính cười, “Lòng cũng rất khổ*. Một giờ đêm hôm đó, anh ấy gọi điện cho tôi, sau khi nối máy lại không nói câu nào, khiến tôi rất hồi hộp.” Thấy mặt Khương Uyển Phồn lộ vẻ nghi ngờ, Chu Chính giải thích: “Vào đêm cô nằm viện đó. Tôi a lô một lúc lâu anh ấy mới mở miệng. Có thể cô không tin, đây là lần đầu tiên anh ấy khóc.”
*Khổ này cùng chữ khổ với chữ vất vả
Tuy rằng không khóc thành tiếng, nhưng loại cảm xúc kìm nén, cố hết sức kiềm chế, căng ra tới giây cuối rồi sau cùng mới tan vỡ này, cách đầu điện thoại, cũng khiến lòng người ta như bị dao cắt.
“Khi đó anh ấy nói cho tôi hai chuyện, thứ nhất, cô bị bệnh. Thứ hai, anh ấy muốn thay đổi ủy thác quản lý một phần tài sản hiện giờ, càng nhanh càng tốt.” Ánh mắt Chu Chính lại rơi xuống người cô, “Tôi hỏi anh ấy lý do, anh ấy kiên định nói cho tôi biết, muốn dẫn cô đi chữa bệnh. Khám trong nước không tốt thì ra nước ngoài. Tiền tiêu hết thì bán nhà cửa. Bán từng cái một, nhất định phải chữa khỏi cho cô.”
Vẻ mặt Khương Uyển Phồn ngơ ngẩn.
Chu Chính kinh ngạc, “Anh ấy không nói với cô sao?”
—
Trác Dụ xong việc lập tức trở về, trời đông tháng chạp rét buốt, trên trán anh lại có giọt mồ hôi nhỏ. Khương Uyển Phồn vừa nhìn đã biết, đây là do chạy vội về. Cô kinh ngạc nói không nỡ, mắt lại cứ nhìn chằm chằm anh.
Trác Dụ khom lưng thay giày, không khỏi căng thẳng, “Sao vậy?”
Khương Uyển Phồn nhào cả người đến, ôm lấy anh từ phía sau.
Trác Dụ không đứng vững, tay chống trên cửa gỗ, quay đầu bật cười, “Chuyện này là sao vậy?”
“Sau này em quản lý nhà cửa.” Khương Uyển Phồn rầu rĩ nói.
Trác Dụ vừa nghe đã biết, “Chu Chính nói với em.”
“Nếu anh ta không nói, có phải anh cũng định không nói cho em luôn không. Sau đó lén bán hết đồ trong nhà sau lưng em.” Khương Uyển Phồn véo cái eo thon của anh, “Định chạy trốn à.”
“Chạy chứ.” Trác Dụ nhướng mày, “Sau đó tìm bảy tám cô vợ mới.”
“Một người hầu hạ em ăn cơm, một người giúp em giặt đồ.” Khương Uyển Phồn sắp xếp.
Trác Dụ vui vẻ, vỗ vào mu bàn tay của cô, “Ngoan nào, chúng ta đừng làm đôi vợ chồng hiểm độc thế.”
Khương Uyển Phồn vẫn luôn cảm thấy, việc của mình xảy ra chỉ là ngoài ý muốn. Mọi người lo lắng, sốt ruột, là do họ nghĩ quá nhiều. Nhưng sua khi Chu Chính nói với cô, cô mới kinh ngạc phát hiện, với Trác Dụ, cô là tất cả mọi thứ. Là tình yêu vô hạn mà dù có dốc hết tất cả mọi thứ, vượt lửa qua sông, anh cũng muốn bảo vệ.
Buổi tối, Trác Dụ đích thân làm hai bát mì cà chua trứng đơn giản, Khương Uyển Phồn kinh ngạc kêu, “Tay nghề làm bếp tiến bộ nhanh chóng quá đi ông chủ Trác!”
Trác Dụ không dao động, “Hai tô mì thôi mà, đừng khen kiểu thần kì như vậy.”
“Nhưng có rất nhiều người đàn ông không nấu cơm.”
“Bọn họ không ngu cũng là lười, một bữa cơm thôi mà, con người đã 30 tuổi đầu sao lại không làm được.” Trác Dụ khịt mũi coi thường.
Khương Uyển Phồn ôm mặt, mắt sáng như sao: “Ông chủ Trác, anh đẹp trai quá.”
Trác Dụ giục cô ăn nhanh, “Câu khen ngợi này rất thật lòng, sau này khen nhiều hơn nhé.”
Khương Uyển Phồn cảm thấy mình như châu báu được nâng niu trong lòng bàn tay.
Cô tự tin, ra vẻ như một đứa trẻ mà không ngừng quấn lấy Trác Dụ đòi đáp án.
“Em và lớp trưởng Tinh Tinh của anh, ai đẹp hơn?”
“Em.” Chững lại, Trác Dụ bất đắc dĩ, “Cục cưng, em vẫn còn lo về thời thiếu niên lông bông của anh à.”
“Có phải anh rất yêu em không?”
“Yêu.” Trác Dụ nhéo mặt cô, “Cho dù em hỏi bao nhiêu lần, anh cũng sẽ trả lời như vậy.”
Khương Uyển Phồn giống như con lười, cả người treo trên cánh tay, ngang hông anh mà làm nũng: “Không đủ, không cặn kẽ, không chấp nhận. Cho anh một cơ hội nữa để trả lời.”
Trác Dụ bị bộ bám dính mà lòng phát run, đầu quả tim được mật đường bao bọc từng chút một.
Anh quay người, chuyển bị động thành chủ động. Nắm cổ tay của Khương Uyển Phồn giơ lên, chân dài chen vào, ép cho cô liên tục lui về sau.
“Ngày đó em ngất xỉu trong tuyết, anh cách em xa như vậy, lòng anh đau muốn chết. Sau đó đến bệnh viện, lúc bác sĩ làm kiểm tra cho em, anh chỉ có một suy nghĩ, dù táng gia bại sản cũng phải chữa khỏi cho em.”
“Đến khi có kết quả, anh mới lấy lại lý trí một chút. Táng gia bại sản có thể chỉ trị ngọn không chị gốc, vì thế anh xin ý kiến chuyện hiến giác mạc.”
“Hôm chung kết của em, anh ở khán đài nhìn từ xa. Trên mạng nhiều người gọi em là bà xã, nhưng em lại gọi anh là ông xã, lòng anh mới hơi cân bằng lại một chút.”
Lúc lưng Khương Uyển Phồn sắp đụng vào vách tường, tay Trác Dụ vòng ra sau làm đệm lót, để không đến mức đụng đau cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mỗi một tấc sáng tối thay đổi trong mắt cũng cảm nhận được rõ ràng.
“Vào giây phút em đồng ý gả cho anh, anh đã nghĩ, từ nay về sau, sống vì em, chết vì em, anh cũng đều sẵn lòng.”
“Em không dễ theo đuổi, điều kiện tốt, nghị lực cũng mạnh, Di Hiểu đã từng nói, em là một linh hồn lấp lánh tỏa sáng.” Trác Dụ cúi đầu, trán chạm trán cô, “Nhưng anh cứ muốn theo, muốn đuổi, mặt dày mày dạn cũng muốn theo đuổi được em.”
“Vì sao?”
“Vì ngay từ lần đầu gặp em, từ ánh mắt đầu tiên, đã cảm thấy em đang nói với anh.”
Ánh mắt Khương Uyển Phồn trở nên mềm mại: “Nói gì?”
“Chém.”
Từ đó về sau, tình yêu chém hết muôn vàn khó khăn.
- ---------------------------------------------------------------------