Sau khi ăn xong miếng thịt, con thỏ liếm môi, nuốt nước miếng nhìn đĩa thức ăn, tôi muốn ăn nữa.
Trình Cẩn chống cằm, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của con thỏ, xem ra tâm trạng của hắn rất tốt.
Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, nó ngẩng đầu, nhìn Trình Cẩn, sau đó, con thỏ nhảy đến bên cạnh những đĩa thức ăn, hít lấy hít để rồi chỉ vào đĩa thịt kho tàu, tôi muốn ăn món này.
Trình Cẩn nở một nụ cười ấm áp: “Vẫn còn muốn ăn sao?”.
Thái độ của Trình Cẩn khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cậu đã sớm quên mất rằng đầu óc của thằng cha thích đùa giỡn với con thỏ này vốn không hề bình thường.
Quả nhiên, ngay lập tức, Trình Cẩn nói tiếp: “Được rồi, một đĩa thức ăn dành cho thỏ sẽ đổi được hai miếng thịt, nếu mày không sợ no đến vỡ bụng thì tao sẽ cho mày ăn”.
Con thỏ tức giận, trừng mắt nhìn Trình Cẩn nhưng lúc này, nó chỉ còn biết cào mạnh xuống bàn, miệng liên tục phát ra những âm thanh “Gru… gru…” mang đầy vẻ bất mãn.
Tôi vẫn chưa no mà.
Khóe môi của Trình Cẩn khẽ cong lên, hắn vuốt ve cái bụng đầy lông của cục bông nhỏ: “Tại sao tao lại nuôi dưỡng một con thỏ ngốc như vậy chứ? Mày đã quên bác sĩ từng bảo rằng: mày không thể tự cảm thấy no sao?”.
Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, quả thật là bác sĩ từng nói như vậy nhưng con thỏ vẫn không bỏ cuộc, nó xoa cái bụng tròn vo, dường như mình ăn hơi nhiều rồi nhưng… Con thỏ nuốt nước miếng, nhìn những miếng thịt kho tàu đang nằm bên trong chiếc đĩa, thật sự là tôi rất muốn ăn.
“À… Nếu mày biến thành người thì có thể ăn nhiều một chút đó…” – Trình Cẩn vỗ nhẹ lên đầu con thỏ: “Mày nên suy nghĩ về lời đề nghị này”.
Hà Nhất Phàm trợn trừng hai mắt: rốt cuộc thì tên cầm thú này vẫn nghĩ cậu là con thỏ thành tinh sao? Cho dù tôi thành tinh thì làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện tại nơi này chứ? Còn nữa, tuy tôi rất muốn biến thành người nhưng nếu không có phương pháp thì ước mơ này sẽ mãi mãi không bao giờ biến thành sự thật.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hà Nhất Phàm, mẹ… mẹ kiếp, chẳng phải sự tồn tại của cậu chính là minh chứng rõ ràng nhất cho những điều phản khoa học sao? Không chừng linh hồn, yêu quái thật sự hiện diện trong thế giới này. Việc phát hiện ra chân tướng một cách đột ngột khiến Hà Nhất Phàm không thể nhẫn nhịn được, cậu thật sự rất muốn nhanh chóng lên đường đi tìm đồng bọn.
Hà Nhất Phàm ngẩng đầu, lúc này, cậu nhìn thấy Trình Cẩn đang mỉm cười, chăm chú quan sát con thỏ, trong nháy mắt, sự vui vẻ của Hà Nhất Phàm đã bay đi mất. Mẹ kiếp, tại sao tên cầm thú này lại cười một cách khó coi như vậy? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra sự bất thường rồi sao?
Trình Cẩn mỉm cười: “Suy nghĩ xong chưa?”.
Gương mặt của con thỏ tràn ngập vẻ ngây thơ, nó nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe: cầm thú, anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả.
Trình Cẩn mỉm cười, chọt chọt vào thân thể của cục bông nhỏ: “Ăn nữa không?”.
Hà Nhất Phàm hoảng hốt, chẳng lẽ thằng cha này dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao? Con thỏ chăm chú quan sát Trình Cẩn bằng một ánh mắt mang đầy vẻ ngạc nhiên, tại sao hắn lại dịu dàng như vậy? Lẽ ra hắn phải dọa nạt, thậm chí nghiêm hình bức cung chứ.
Trong lúc con thỏ vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Trình Cẩn đã đặt chén đĩa vào trong bồn rửa, sáng mai, dì giúp việc sẽ dọn dẹp mọi thứ.
Sau đó, Trình Cẩn tắt đèn, bế con thỏ lên lầu.
Ngày mai là thứ sáu, Trình Cẩn không cần phải đến công ty, hắn bế con thỏ vào phòng ngủ.
Trình Cẩn đặt con thỏ lên sô pha rồi mở tủ, lấy ra một bộ quần áo cũ, khoác lên thân thể của nó. Sau đó, hắn chọt chọt vào bụng của của cục bông nhỏ: “Đêm nay, mày ngủ tạm ở đây đi, sáng mai, dì giúp việc sẽ giặt sạch chiếc đệm và dọn dẹp cái chuồng cho mày”.
Con thỏ gật đầu, cuối cùng thì nó cũng có thể yên tâm rồi, xem ra thằng cha này không định tiếp tục truy cứu chuyện lúc nãy.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Trình Cẩn ngồi xuống bên cạnh cục bông nhỏ: “Nếu tao nuôi mày thì phải đặt cho mày một cái tên”.
Con thỏ mở to hai mắt, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, nó nhất quyết không chấp nhận việc bị gọi là “thỏ lùn nhỏ”.
Trình Cẩn vuốt cằm: “Nếu mày thuộc giống thỏ lùn Hà Lan, chi bằng cứ gọi là ‘thỏ lùn nhỏ’, có được không?”
Con thỏ lắc đầu một cách dứt khoát, không thể được.
“Vậy mày muốn được gọi là gì?” – Trình Cẩn mỉm cười, bộ dạng như thể tao đã sẵn sàng để thương lượng với mày.
Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, Hà Nhất Phàm nhận ra rằng: bây giờ, cho dù cậu có lên tiếng thì cũng chỉ phát ra những âm thanh “Gru… gru…” vô nghĩa, vì vậy, Hà Nhất Phàm quyết định im lặng nhưng thật lòng mà nói, bộ dạng sẵn sàng thương lượng của thằng cha kia quả thật là rất gợi đòn.
“Tại sao lại im lặng như vậy?”
Hà Nhất Phàm thầm nhủ: ông không có ngu, nếu ông lên tiếng thì mày sẽ gọi ông là “Gru… gru…” sao? Ông đây không thèm thương lượng với mày.
“Được rồi… nếu mày không