Vậy là tôi đã ở cùng gia đình dì Phương Nam được nửa năm, khoảng cách giữa tôi và hai mẹ con người đó cũng đã được rút ngắn lại không ít.
Đối với tôi, dì Phương Nam thật sự như một người mẹ thứ hai. Dì ấy ân cần, chăm sóc cả hai cha con tôi rất chu đáo. Nhiều lần tôi cứ ngỡ, đó chính là mẹ ruột của mình. Mà, có thêm một người mẹ tốt nhường ấy thì cũng có sao đâu chứ? Thiếu gì người hằng ngày vẫn mong ước có một người mẹ hiện hữu trên đời.
Không chỉ có một người mẹ dịu dàng, tôi còn có thêm một người anh trai không cùng huyết thống, ngày ngày đều quanh quẩn bên cạnh tôi. Không rầy la, khuyên nhủ thì cũng sẽ tìm cơ hội để trêu ghẹo tôi đến tức mà thổ huyết chết đi.
Con người đó, chẳng biết khi nào đã dần mở được cánh cửa thế giới riêng biệt của tôi. Con người đó kiên cường lắm, nhiều lần bị tôi cự tuyệt phũ phàng nhưng vẫn mặt dày muốn gần gũi, thân thiết. Cuối cùng thì, hắn cũng thành công rồi.
Tôi đã hoàn toàn xoá bỏ được bài xích giữa mình và con người kia, bức tường vô hình ngày trước đã bị phá vỡ một cách ngoạn mục. Lưu Nghệ Kiên chính thức trở thành người anh trai thân thiết với tôi.
Nói như vậy, nhưng khi nghe đến hai chữ anh trai, tôi vẫn cảm thấy trong lòng mình không một chút vui vẻ. Cũng như nếu người kia gọi tôi hai tiếng em trai, tôi kỳ thực vô cùng khó chịu. Đôi khi còn muốn phủ nhận đi cái xưng hô đó.
Mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn đem thắc mắc trong lòng mà tự đi giải đáp. Đem những khoảnh khắc lúc gần gũi với Lưu Nghệ Kiên ra so sánh cùng với những lúc ở cạnh người khác. Tôi nhận ra cảm xúc của tôi lúc đó, hoàn toàn khác nhau.
Rất khác nhau.
Bên cạnh Lưu Nghệ Kiên, tuy đa phần tôi đều sẽ chau mày, cau có và nổi điên, nhưng trong đó, tôi vẫn cảm thấy có chút thoải mái và vui vẻ. Mặc dù tôi cố gắng không tỏ ra mình như thế trước mặt hắn.
Cứ như vậy mỗi ngày, tôi hình như đã bắt đầu tìm ra được một tia sáng cho câu trả lời.
Hôm nay trở lại lớp sau kỳ nghỉ đông, vừa bước lên hành lang thì liền chạm mặt với Trịnh Tâm. Cậu ta từ phía bên kia cầu thang hướng về chỗ tôi. Lúc Trịnh Tâm ngẩng mặt thì chúng tôi nhìn thấy nhau.
Theo thói quen, tôi nhìn cậu ta mỉm cười. Còn cậu ta hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt sắc lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo hướng đến tôi, cũng không buồn nở một nụ cười xã giao.
Trong lòng tuy có rất nhiều câu hỏi khác nhau nhưng tôi vẫn muốn giữ trong lòng. Có lẽ Trịnh Tâm đang gặp phải chuyện gì đó nên mới trở nên như vậy. Tâm trạng con người ta cũng không thể nào giống nhau mỗi ngày được.
Nghĩ thế, tôi lại hít sâu một hơi, bước đến bắt chuyện:
" Trịnh Tâm, kỳ nghỉ đông vừa rồi cậu có đi đâu không?"
Trịnh Tâm dừng bước từ lúc nãy, cậu ta nhìn tôi, trả lời nhàn nhạt:
" Tôi chỉ ở nhà."
" Ôi, tiếc thế!" Tôi cảm thán một câu, " Biết vậy tôi đã rủ cậu đi trượt tuyết cùng rồi."
Nghe vậy, Trịnh Tâm hơi nghiêng đầu, khoé môi nhếch lên:
" Cùng ở đây là cùng với ai? Cùng với cậu hay là..."
" Cùng với tôi và A Kiên ấy. Kỳ nghỉ đông vừa rồi anh ấy đã dẫn tôi đi trượt tuyết. A, tiết trời hôm đấy phải nói là lạnh cóng người luôn nha."
Tôi vô tư mà thuật lại chuyến đi chơi của mình, không nghĩ đến việc tôi vui vẻ kể chuyện lại khiến gương mặt người đối diện ngày một đen lại.
Có phải tôi nhìn lầm không nhỉ? Nhưng lúc ấy, trông Trịnh Tâm khá khó chịu, cho nên tôi không kể nữa, chỉ cười khan vài tiếng.
" Cậu có vẻ thân thiết với A Kiên hơn rồi nhỉ?"
Trịnh Tâm lại nói bằng cái giọng rất kỳ lạ, nghe đầy mùi ghen tị. Tôi nghĩ trong lòng như thế nhưng vẫn cố tỏ ra hoà nhã:
" Ở chung một nhà cũng lâu rồi, không thân cũng không được."
Tôi nói xong, Trịnh Tâm cũng chỉ cong môi cười một cái rồi hướng về lớp học, nhả ra ba chữ:
" Vào học thôi."
Tôi nghiêng người nhìn theo bóng dáng có phần cô quạnh của người kia, bất giác lầm lũi theo phía sau. Từ ngày tôi thân thiết với Lưu Nghệ Kiên thì Trịnh Tâm lại càng lạnh nhạt với tôi.
Có thể giác quan thứ sáu tôi không thuộc hạng siêu phàm nhưng những chuyện thế này, tôi có thể nhìn bằng mắt mà thấy.
Những khoảnh khắc vui vẻ lúc trước đều đã không còn. Đột nhiên, trong lòng tôi bị hụt hẫng đi vài phần.
Sau tiết học, Trịnh Tâm bỗng chủ động đi qua chỗ tôi ngồi, thần sắc trên mặt cũng đã ổn định hơn. Cậu ta ngồi đối diện, dùng ngón tay gõ xuống bàn để lấy sự chú ý từ tôi.
Tôi dừng bút, ngẩng mặt nhìn cậu ta một chút:
" Có, có chuyện gì sao?"
Nhìn thái độ bối rối của tôi, Trịnh Tâm nheo nheo mắt, cười một tiếng:
" Sao mà nói chuyện lắp bắp thế? Tôi có ăn thịt cậu đâu chứ!"
Nghe vậy, tôi hơi ngượng mà nhìn ra ngoài cửa sổ một lát. Sau đó mới bình tĩnh mà trả lời:
" Không có. Chỉ tại đột nhiên cậu lại qua đây bắt chuyện làm tôi có hơi bất ngờ."
" Mấy ngày nay có phải trông tôi rất kỳ lạ không?" Cậu ta hỏi.
Đúng vậy, vô cùng kỳ lạ là khác!!
Tôi nói thầm trong lòng rồi nhìn Trịnh Tâm, gật đầu:
" Ừm, có hơi kỳ lạ."
Sau đấy, Trịnh Tâm ngồi ngay ngắn lại, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, cậu ta mới giải bày tâm sự:
" Dạo gần đây tôi cảm thấy khó chịu lắm. Tự dưng trong người không được thoải mái, nhìn cái gì cũng phát cáu, nhìn ai cũng thấy ghét."
Dừng một chút, cậu ta quay sang tôi, môi cong lên đầy ý tứ:
" Cậu cũng không phải ngoại lệ."
"..."
Nghe xong, tôi hơi nhíu mày, miệng vẫn còn cười lên đầy ngu ngốc. Cái gì chứ? Cậu ta vừa bảo nhìn mình cũng thấy ghét mà mình còn cười được à?
Trương Dịch Đan, ngươi đúng là ngu ngốc!!!
Mà vì sao Trịnh Tâm lại cảm thấy như vậy nhỉ? Trong người cậu ta không khoẻ chỗ nào a?
Nghĩ thế, tôi liền quan tâm:
" Bộ trong người cậu không được khoẻ hay sao? Có cần đi khám bệnh hay không? Thời tiết lạnh thế này, cũng rất dễ bị cảm đi."
Nghe tôi nói, gương mặt Trịnh Tâm bỗng dưng chuyển sang đanh lạnh đến đáng sợ, khiến tôi giật thót mình. Trong đầu vội lặp lại câu nói lúc nãy, xem xem tôi đã nói sai điều gì rồi.
Mà, hình như không có gì bất ổn...
" Tôi không dễ bị cảm như thế. Tôi nghĩ tôi bị người khác làm cho khó chịu. Cảm giác này tôi nghĩ cậu cũng từng trải qua rồi."
" Cảm giác gì thế?" Tôi ngẩn người hỏi lại.
Nhìn tôi, cậu ta mỉm cười:
" Cảm giác đơn phương đó. Cậu...đã từng như thế chưa?"
Đơn phương? Chính là đơn phương mà bọn học sinh hay dính phải đó sao?
Mình có đơn phương ai chưa nhỉ? Hừm, thật ra thì mình có trải qua cảm giác này chưa nhỉ?
Suy nghĩ hồi lâu, tôi cúi mặt, cười ngây ngốc:
" Thật ra tôi cũng không chắc, a ha ha...Mà, cậu đang đơn phương ai sao?"
" Ừm." Trịnh Tâm trả lời rất nhanh, cũng rất dứt khoát.
Câu trả lời này đột nhiên khiến trái tim tôi nhói một cái, trong lòng bỗng nặng nề. Cậu ta đơn phương ai thế nhỉ?
Ngập ngừng giây lát, tôi mới liếm liếm môi, hỏi thử:
" Vậy người đó tôi có thể được biết không?"
Chưa kịp cho cậu ta nói, tôi đã chặn trước:
" Mà cậu không muốn cũng không sao. Tôi kh ––.."
" Người đó thật ra cũng không xa lạ với chúng ta đâu. Ừm mà, tối nay đi chơi cùng với lớp không? Tối nay bọn họ rủ nhau đi karaoke đó."
Người đó thật ra không xa lạ.
Bên tai tôi lúc đó chỉ văng vẳng mỗi câu nói này, vế sau tôi hoàn toàn không để tâm đến. Mãi cho đến khi Trịnh Tâm vỗ vào vai tôi thật mạnh, tôi mới sực tỉnh mà nhìn cậu ta.
" Cậu có sao không thế? Tôi nói nãy giờ mà không thấy cậu trả lời gì cả!!"
Trịnh Tâm hình như tức giận. Tôi nuốt khan, hít lấy một hơi:
" Không sao. Tôi xin lỗi! Cậu vừa nói gì ấy nhỉ?"
" Tối nay chúng ta đi karaoke với lớp đi. Tôi cũng lâu rồi không đến nơi đó."
Karaoke?
Suy nghĩ giây lát, tôi liền gật đầu.
Dù sao ở trong nhà suy nghĩ linh tinh riết cũng không phải là điều