" Tiểu Đan, dậy thôi nào!"
Âm thanh cất lên cùng với một hành động đã sớm trở thành thói quen của người kia. Nụ hôn chóng vánh còn vương ở một bên má, tôi khẽ cựa người, mắt vẫn nhắm nghiền cố gắng duy trì giấc ngủ của mình.
Nhưng e là người kia không cho phép tôi làm điều đó. Lưu Nghệ Kiên mỗi sáng đều cực lực mà đánh thức tôi dậy. Chẳng qua mỗi tối chúng tôi thức rất khuya, không làm gì cả, chỉ đơn giản là nằm cạnh nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại ôm nhau ngủ lúc nào không hay.
Tai hại cho sáng sớm hôm sau là tôi lại không thể dậy nổi, đôi mắt díp lại thành một đường thẳng, đầu óc mơ màng không tỉnh táo. Sau mười phút, Lưu Nghệ Kiên đã lôi tôi dậy thành công.
Cầm bộ đồng phục màu đen của mình, tôi lê dép vào phòng tắm. Nước xối xuống mặt đã làm cơn ngáy ngủ mọc cánh bay mất, tôi tập trung tắm cho thật nhanh.
Thay đồ xong xuôi, tôi liền bước ra định soạn cặp vở thì bất chợt thấy Lưu Nghệ Kiên đã đứng soạn giúp tôi mất rồi. Nhịn không được niềm vui nhen nhóm trong tim, tôi híp mắt cười bật tiếng, bước chân lại nhanh chóng đi đến bên người kia.
" A, người yêu dễ thương quá này."
Lưu Nghệ Kiên nghe vậy, đôi mày hơi nhướng lên rồi lại nhanh chóng đưa tay bóp nhẹ hai má của tôi, lườm một cái:
" Cái miệng chỉ ăn nói linh tinh thôi."
Tôi dùng sức thoát khỏi sự đàn áp của người kia, bĩu môi đầy khinh khỉnh. Cái gì mà ăn nói linh tinh chứ? Anh đừng nghĩ được em khen là lên mặt nha!!!
Nói thì nói chứ tôi biết lý do vì sao Lưu Nghệ Kiên luôn bảo tôi phải cẩn thận lời ăn tiếng nói như thế. Chúng tôi đã chính thức hẹn hò, ngặt nỗi chúng tôi vẫn đang sống trong một thời đại khá cổ kính, mà trong nhà chúng tôi vẫn còn gắn mác là anh em.
Tuy chỉ là anh em trên danh nghĩa nhưng nếu chuyện này để phụ huynh biết được, chúng tôi e sẽ không thể yên ổn.
Như bao lần, tôi ngoan ngoãn chép chép miệng, cầm cặp đeo lên vai rồi nói:
" Em biết rồi, em sẽ khoá chặt miệng mình lại, anh đừng lo!"
Lưu Nghệ Kiên nheo mắt nhìn tôi, khoé môi còn cong lên cười đầy thành ý. Hừm, anh ta cứ cười như vậy, tôi căn bản không thể chịu được mà!!
Trước khi đi xuống nhà ăn sáng, tôi còn nhón chân ghé sát tai Lưu Nghệ Kiên, thì thầm vài câu quen thuộc. Mỗi khi nói xong, người kia sẽ tự giác hôn lên tóc tôi mấy cái.
Hành động này thật ra cũng rất bình thường thôi. Anh em trai thuộc dạng brother complex thì cũng thường bày tỏ như vậy mà ha!!! Như thế phụ huynh hai đứa sẽ không thể nghi ngờ.
Ăn sáng xong, chúng tôi đèo nhau trên cái xe đạp đi đến trường. Kể từ buổi tối hôm lễ tình nhân kia, tôi và Trịnh Tâm cũng không nói chuyện với nhau nhiều nữa. Dường như giữa chúng tôi đã thật sự có bức tường vô hình ngăn cản.
Nghĩ lại, tôi cảm thấy có chút tiếc nuối. Trịnh Tâm trong mắt tôi là một lớp trưởng gương mẫu, một học sinh chăm ngoan, một người bạn rất đáng để có thể tin tưởng.
Như vậy đấy, bao nhiêu điều tốt đẹp tôi đều dành cho cậu ta cả. Thế mà...chúng tôi trong một giây phút đã phá vỡ nó.
Phá vỡ luôn cả tình bạn thiêng liêng này.
Tôi tạm biệt Lưu Nghệ Kiên ở dưới sân trường, sau đó lững thững đi lên lớp. Cái bầu không khí của mọi người dành cho tôi vẫn không thuyên giảm, ánh mắt bọn nó dành cho tôi vẫn như cũ.
Khốn khiếp thật nhỉ?
Có lẽ vì đã quá quen với những lời bàn tán xì xầm, tôi ngày qua ngày dần chai lì với những tin đồn đó. Nói là tin đồn nhưng chính tôi đã thừa nhận, bọn nó nói đúng. À, là đúng một phần rất nhỏ thôi.
Tôi là đồng tính thì tôi nhận là đồng tính, tôi không xấu hổ về chuyện đó. Còn về đồng tính là bệnh, đồng tính là biến thái, tôi nghĩ bọn nó cần đi mở mang đầu óc hơn một chút.
Chính Lưu Nghệ Kiên ngày trước vốn luôn lảng tránh chuyện này lại giúp tôi gỡ bỏ được nỗi lòng của mình. Anh ta mỗi ngày đều khuyên tôi rất nhiều, cũng cùng tôi mà cố gắng gạt đi lời thị phi, cho nên bây giờ tôi đã không còn cảm thấy khó chịu hay nhục nhã nữa.
Bước vào lớp, tôi chạm mặt với Trịnh Tâm. Cậu ta đang đứng trên bục lớp thông báo tuyên truyền gì đó. Chúng tôi đưa mắt nhìn thoáng qua, sau đó mỗi đứa một hướng nhìn khác nhau. Tôi lầm lũi bước xuống bàn của mình, phát hiện Mũm Mĩm nó đã trở lại bình thường.
Lấy làm ngạc nhiên, tôi nhếch môi cười:
" Cậu không sợ tôi nữa sao?"
Khi hỏi câu này, tôi thật sự hy vọng nó sẽ trả lời là không. Mũm Mĩm nhìn tôi, mặc dù còn chút ngượng ngập nhưng nó đã dám nhìn thẳng vào tôi mà nói chuyện. Điều này làm tôi nhẹ nhõm đi phần nào.
" Không, không sợ nữa." Hai môi nó mấp máy trả lời, còn tôi lại mỉm cười đầy hạnh phúc.
Ngồi ngay ngắn lại, tôi bắt đầu nghe Trịnh Tâm thông báo. Cậu ta nói cuối tuần này trường sẽ tổ chực một dạ hội cho toàn thể học sinh của trường, tức bao gồm cấp hai lẫn cấp ba. Năm nay là năm cuối cấp, tôi thật lòng cũng muốn tham gia hết mình.
Dạ hội này có rất nhiều hoạt động trong đó, bao gồm cả trưng bày gian hàng. Lớp tôi đã chọn một hình thức khá bắt mắt, chính là mở một quán cà phê và phục vụ thức uống người ta. Nghe Trịnh Tâm trình bày mạch lạc, rõ ràng, tôi ngày càng hứng khởi muốn tham gia.
Quán cà phê này sẽ được trang trí ngay trong lớp, từ quần áo cho đến hình thức bên ngoài đều giống hệt như một quán nước ở ngoài phố. Con gái sẽ thành những cô gái phục vụ, một số người khác thì chuẩn bị dụng cụ trang trí và thiết kế quần áo.
Tôi cũng muốn tham gia nhưng không rõ Trịnh Tâm sẽ sắp cho tôi làm cái gì nữa.
Lúc sau cậu ta bước xuống gần chỗ tôi, khoảng cách cả hai chợt gần nhau làm tôi có hơi căng thẳng. Hít lấy một hơi, tôi mới dám ngẩng mặt nhìn người kia.
Trịnh Tâm gương mặt vẫn lạnh băng như mọi ngày, đôi mắt xếch lên càng khiến cậu ta hệt như một yêu quỷ. Tôi nheo mắt muốn hỏi, cậu định nói gì thì cậu ta đã mở miệng.
" Tiểu Đan, cậu sẽ làm nam phục vụ."
"..."
Tôi mở to mắt nhìn cậu ta, trong lớp ngay lập tức đưa mắt nhìn sang tôi, còn có một số đứa con gái thì thầm to nhỏ.
" Cái gì? Nó làm nam phục vụ hả? Nó chung với tụi mình đó."
" Eo ơi, không chịu được mà..."
" Nếu làm phục vụ thì cho nó mặc váy đi, haha..."
Sau đó là vài tiếng cười khúc khích. Trịnh Tâm im lặng một lúc rồi bỗng quay phắt người ra sau, trừng mắt lớn tiếng quát:
" Có im lặng hay là không!"
Ngay lập tức., trong lớp chỉ còn tiếng hít thở đều đều. Đến giờ, tôi phải công nhận lời nói của