Cuộc sống của tôi rất đỗi kỳ lạ. Có lúc xung quanh tôi hầu như không còn một ai bên cạnh, ngay cả người được xem là vĩ đại nhất thế gian cũng đã sớm rời bỏ tôi. Những lúc ấy, tôi cô đơn lắm, cũng trách cho số phận sao lại ác nghiệt đến như vậy. Nhìn người ta tay nắm tay mẹ, miệng cười nói vui vẻ, còn được làm nũng để vòi vĩnh đủ thứ. Nghĩ lại, tôi đã từng rất tủi thân.
Song, khoảng thời gian khủng khiếp ấy đã lẳng lặng trôi qua một cách tốt đẹp. Trương Dịch Đan tôi đã bắt đầu làm quen với cuộc sống chỉ có một mình, à còn có ông bố của tôi nữa, nhưng hầu hết thời gian chỉ có tôi chơi cùng với bản thân mình thôi. Một mình cũng không hẳn là quá tệ. Những lúc đó, bạn sẽ được làm mọi thứ bạn thích mà chẳng ảnh hưởng đến người khác, hay chí ít, bạn không phải bị bắt quả tang khi đang làm việc gì đó mờ ám.
Trớ trêu thay, khi tôi dần quen với cuộc sống đơn độc ấy thì bất ngờ ba tôi quyết định tái hôn. Thoạt đầu, tôi có vẻ bài xích và nhất định không đồng ý. Sau những bài giảng đạo đức thiết thực mà ba tôi mỗi ngày nhồi nhét vào đầu, tôi dần nghĩ thoáng và chấp nhận. Ông bảo, người phụ nữ kia rất xinh đẹp và tốt bụng, tôi chắc chắn sẽ thay đổi khi gặp bà ấy.
Phải, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình khi gặp mẹ mới của mình. Thế nhưng có một điều lúc đó tôi vẫn ấm ức không nguôi. Giương đôi mắt ngỡ ngàng nhìn hai người lớn trước mặt, tôi siết đôi đũa trong tay:
" Ba mẹ nói gì vậy?"
Nghe tôi hỏi, bọn họ lần nữa lại cười trừ. Lúc đó, cái tên con trai cao ngồng bên cạnh bỗng dưng lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang vô cùng căng thẳng.
" Chào em trai!"
Đôi đũa trong tay tôi chẳng hiểu sao càng bị siết chặt lại đến đáng thương. Tôi hận không thể dùng nó mà phóng thẳng vào gương mặt điển trai của hắn. Phì, em trai sao? Ông đây đã nhận ngươi làm anh trai bao giờ?
Tôi ấm ức trong lòng, một lời cũng không thèm nói. Thấy tôi im lặng, hắn hình như cũng bị ngượng, chỉ nhìn tôi chăm chăm mà không nói thêm lời nào. Bầu không khí lại căng thẳng cho đến khi ba tôi thở dài một tiếng, đặt đũa xuống rồi hướng đến tôi:
" Tiểu Đan, chuyện này ba vô cùng xin lỗi. Lát nữa dùng bữa xong, ba cùng con nói chuyện." Ông nói rồi lại tiếp tục ăn bữa cơm. Dì Phương Nam cũng chẳng ý kiến thêm cái gì.
Bữa tối cứ thế trôi qua trong căng thẳng, tôi ăn xong liền tự giác dọn dẹp chén bát phụ giúp dì Nam. Sau đó, tôi thấy ba mình ngồi ngoài ban công nghỉ ngơi nên liền sải bước ra ngoài đó. Lúc tôi lướt ngang qua tên kia, hắn lại nhìn tôi nhưng có vẻ dè dặt.
Hờ, tôi đây cũng đâu thèm để ý đến hắn ta? Khi không lại...xuất hiện một cách vô duyên vô cớ như vậy, còn bảo tôi là em trai. Chịu không thấu!
" Ba." Tôi gọi một tiếng.
Ông nghe thấy liền xoay người, vẫy tay gọi tôi lại. Tôi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cẩn thận mở lời:
" Ba nói con nghe, người đó ở đâu chui ra?"
" Cái gì mà ở đâu chui ra hửm?" Ông đánh một cái bốp lên đầu tôi, sau đó mới nhỏ giọng nói, " Sau này con nên ăn nói cho lễ phép một chút. Tiểu Kiên dù sao cũng lớn hơn con đến ba tuổi, thằng bé lại còn là con trai của Phương Nam."
" Con trai của dì? Chuyện này...chuyện này ba chưa nói cho con biết!!" Tôi bất giác muốn hét lên, trong đầu ong ong.
Rõ ràng lần đầu tiên đề cập đến chuyện tái hôn, ông đã bảo rằng dì Nam vẫn còn độc thân, một người phụ nữ đẹp người đẹp nết lại còn độc thân, ông làm sao mà có thể khước từ được? Tôi nghe thế, trong lòng lập tức có chút mềm yếu.
Bây giờ ông lại bảo dì Nam có một đứa con trai, lại còn lớn tồng ngồng như thế, tôi đây...thật sự rất sốc nha!!!
" Tiểu Đan, con bình tĩnh lại nào! Phương Nam cô ấy không biết gì về chuyện này đâu. Tất cả đều là do ý của ba cả. Lúc đầu, ba sợ con không đồng ý nên đã nói dối như vậy, vì ba biết con rất ghét ở chung với người khác...Hừm, bây giờ chuyện đã thế, con có thể vì ba mà chấp nhận không?" Ông ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt vô cùng tội nghiệp và đáng thương.
Được rồi, ba mình đã sống một mình cũng mười năm, hôm nay mới có thể được sống trong một mái ấm thế này. Con trai bảo bối ngoan hiền của ông làm sao có thể đối xử tàn ác với ông như vậy chứ. Lòng tôi bắt đầu mềm nhũn, tia ý chí kiên quyết cuối cùng cũng bị dập tắt. Tôi không nhớ tôi đã nói gì, chỉ biết tôi nhìn ông, nắm tay ông rồi gật đầu hai cái.
Từ đó, tôi đã chấp nhận mở cánh cửa của thế giới vốn chỉ có người ba mà tôi yêu và tôi để đón nhận thêm hai người khác nữa. Một mái ấm quá đỗi hạnh phúc mà...
Chín giờ tối, tôi lật đật chạy lên căn phòng lúc nãy mình đã ngủ một giấc ngon lành để thay đồ đi ngủ. Đứng trong phòng tắm rộng rãi, tôi lại luyến tiếc muốn nằm trong cái bồn kia mà ngâm mình thêm lát nữa, nhưng mà thời gian không cho phép. Hôm nay tôi phải ngủ sớm một chút, ngày mai tôi nhập học vào trường mới.
Đứng trước cái gương, tôi ngắm nhìn bản thân thật kỹ. Đôi mắt cũng không đến nỗi ti hí, cái mũi cũng cao, làn da lại không ngâm đen mà ngược lại trắng trẽo, tôi khẽ nhếch môi cười thầm tán dương cho gương mặt vô cùng điển trai này. Sau khi thoả mãn khen ngợi, tôi xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng tắm.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, trước mặt tôi xuất hiện một tên cao lớn đứng ở đó, trên tay hắn là bộ đồ ngủ, à không, chỉ có chiếc quần cộc màu đen cùng chiếc khăn lông. Tôi nhướng cao mày nhìn hắn ta, hắn ta ngược lại mỉm cười nhìn tôi:
" Em trai ngủ trước đi. Anh đi tắm một chút." Nói rồi hắn hơi lách người qua một bên ý bảo tôi ra ngoài đi.
Tôi nhìn hắn, trong lòng thầm khinh khỉnh một trận. Cái gì mà em trai ngủ trước đi, anh đi tắm một chút. Trời ạ, anh đang báo cáo cho tôi biết đấy à? Nghe buồn cười.
Khẽ bĩu môi không thèm để ý, tôi một bước liền rời khỏi phòng ngủ. Lúc yên vị trên giường, mắt dần híp lại chìm vào giấc ngủ thì tôi mới giật mình phát giác bản thân đã bỏ lỡ một chuyện quá lớn, cực kỳ lớn. Cái tên cao ngồng kia tại sao lại tắm trong phòng này? Còn nữa, hắn bảo tôi ngủ trước đi, hắn đi tắm một chút...Lẽ nào ý hắn bảo lát hắn sẽ ngủ sau? Ngay trên giường này sao? Không thể!!!!
Đầu óc vừa mới kịp thông suốt tất cả thì qua khoé mắt, tôi đã thấy hắn bận chiếc quần cộc thong thả tiến tới chiếc giường nhưng chưa vội nằm xuống. Hắn lau khô người, lau khô cả tóc vừa mới gội, sau đó thì lấy máy sấy ra sấy một lúc. Nhìn hắn làm mọi thứ nhẹ nhàng mà cẩn thận như vậy, tôi bỗng ngẩn người nhìn chăm chăm vào người kia. Sấy xong, hắn mới sải bước đến giường, vặn bớt đèn bàn lại rồi thản nhiên kéo chăn ra nằm xuống.
Tôi chưa kịp nghĩ gì liền động thủ tay chân, một cước đạp Nghệ Kiên xuống giường. Tiếng bịch vang lên khá chói tai, tôi trong lòng lại hả dạ khôn xiết. Còn hắn, hắn đau lắm, cái mặt méo xẹo trong buồn cười.
" Tiểu Đan, sao lại đá anh xuống đất?" Dù tức giận tôi nhưng Nghệ Kiên vẫn dùng chất điệu ngọt ngào của anh trai dành cho em trai.
Tôi nấp người trong chăn, chỉ chừa hai con mắt ra ngoài quan sát tình hình. Nghe hắn hỏi, tôi nuốt khan:
" Ai cho anh ngủ trên giường này. Tôi không quen ngủ cùng người khác!"
Tôi thấy hắn cười khổ, tay xoa xoa lưng, "