Trong lúc cơn mơ màng ập đến, tôi cảm giác cơ thể mình bị nâng lên khỏi mặt đất. Bọn chúng đang mang tôi đi đâu đó, rồi đột nhiên lại dừng bước vì một tiếng động kinh người. Cơ thể tôi đang lơ lửng giữa chân không thì bị ngã xuống đất, đau quá, tôi hoàn toàn ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi vẫn nghĩ bản thân đang bị trói buộc bởi hai gã lúc nãy, cho nên tinh thần còn hỗn loạn lắm. Mở mắt ra, trước mặt là một mảng tối tăm khiến tôi kinh hãi hét lên một tiếng. Ngay tức khắc, có người bên cạnh vội lại gần vỗ vai trấn tĩnh tôi.
" Nhóc con, không sao đâu! Bình tĩnh!!"
Giọng nói của một người thanh niên phảng phất bên cạnh, tôi càng hoảng sợ mà thụt lùi lại trong bóng tối. Sau khi đã tỉnh hẳn, tôi mới biết mình đang ở trong sạp bánh, trời đã nhấm nhem tối. Liếc nhìn qua bên cạnh, tôi nhận ra một người quen. Anh ta mở to đôi mắt sáng như mèo nhìn tôi, rồi nhoẻn miệng cười khoái trá.
Có gì vui lắm sao?
Tôi nhướng một mày lên tự hỏi, sau đó thì đưa tay ra xoa phía sau lưng. Nơi đó bây giờ đau ê ẩm, đau hơn cả những lúc làm... xong cái chuyện kia nữa.
" Đau lắm phải không? Nhóc rơi từ trên tay bọn khốn kia xuống mà."
Tôn Sinh lại gần giúp tôi mát sa lưng, kèm theo giọng điệu bất đắc dĩ. Nghe anh ta nói, tôi càng thống giận hơn. Lúc đó anh ta xuất hiện thì sao không mau đỡ lấy tôi đi chứ? Mà nói đi cũng phải nói lại, may mắn là có Tôn Sinh xuất hiện kịp thời, nếu không tôi đã tiêu mất rồi.
Ngồi thừ người một lúc, tôi mới nhìn Tôn Sinh hỏi:
" Sao anh xuất hiện đúng lúc vậy?"
Tôn Sinh gãi gãi tóc, cười hì hì:
" Cái này gọi là phép màu đó. Tôi theo lời ông của nhóc đi tìm xem hai nhóc đang sống thế nào. Vô tình vừa mới xuống tàu, đi được một quãng thì thấy nhóc đang bị quấy rối."
Ừm phải, tôi vừa bị quấy rối. Mà khoan, anh đến đây theo dõi bọn tôi sống thế nào à?
Tôi mở to mắt nhìn Tôn Sinh một lúc rồi hắng giọng:
" Ông...ông nội bảo anh tìm chúng tôi hả? Chúng tôi sống tốt lắm, không sao đâu."
Nghe tôi nói, Tôn Sinh đưa mắt lia từ trên xuống dưới, lia khắp cơ thể tôi, sau đó mới bật cười:
" Định nghĩa chữ tốt của nhóc là thế nào vậy?"
Anh ta cười giễu tôi!!! Nhìn tôi bận bộ quần áo có phần cũ cho nên anh ta nghĩ chúng tôi sống không đầy đủ chăng? Nhưng tốt của tôi không phải nghĩa đó.
Tôi lườm Tôn Sinh một cái rách mắt, sau đó mới hừ khẽ khinh thường:
" Anh đúng là đồ thiển cận, suy nghĩ nông cạn. Định nghĩa tốt của tôi chính là ở tinh thần, tinh thần mà vui vẻ thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, không phải sao?"
Tôi nói xong, Tôn Sinh có vẻ kinh ngạc nhìn chăm chăm tôi, song cũng không nói gì mà chỉ cười mỉm chi. Nhìn nụ cười của anh ta, tôi thấy hết chín phần là nguy hiểm.
" Tối rồi, tôi dẫn anh về nhà của chúng tôi." Tôi đứng dậy phủi bụi ở quần, dọn dẹp sạp bánh để chuẩn bị về nhà.
Nếu để tối quá chưa thấy tôi về, Lưu Nghệ Kiên sẽ lo mất. Như xuyên thấu suy nghĩ của tôi, Tôn Sinh cười cười phía sau nói vọng lên:
" Không cần vội vã như vậy đi. A Kiên chắc đi làm chưa về đâu."
Đúng là anh chưa về giờ này nhưng tôi vẫn muốn mình là người ở nhà chờ đợi anh về hơn. Nghĩ rồi động tác thu dọn của tôi lại nhanh hơn, cũng không buồn trả lời Tôn Sinh thêm câu nào.
Trên đường về nhà, Tôn Sinh thuật lại chuyện lúc nãy cho tôi nghe. Đúng như tôi nghĩ, hai gã kia đã lợi dụng thời cơ cho tôi hít phải thuốc ngủ, khiến đầu óc mơ màng rồi lịm dần đi. Sau đó, Tôn Sinh xuất hiện như một phép màu, anh ta đánh hai gã kia tơi bời hoa lá, tất nhiên là sau khi tôi ngã phịch xuống đất rồi. Cứ nghĩ đến đây tôi lại thấy cái lưng mình ê ẩm.
Về đến nhà, tôi mời Tôn Sinh mấy miếng bánh còn dư của hôm nay. Dù gì anh ta mới xuống tàu, ăn một ít cho đỡ đói. Còn tôi lật đật vào phòng tắm thay đồ cho sạch sẽ, nhất là trị vết thương ở chân nữa. Có chỗ bị trầy chảy máu luôn rồi.
Như thường ngày, khi tôi tắm xong thì Lưu Nghệ Kiên cũng vừa về tới phòng. Anh bước vào nhìn thấy Tôn Sinh có phần kinh ngạc, tôi đưa mắt nhìn anh, cười nói:
" Tôn Sinh theo lời ông nội đến đây đó."
Anh nghe xong càng kinh ngạc hơn, " Ông nội làm sao biết chúng ta ở đây?"
Lúc này, Tôn Sinh chen vào vô tư:
" Truy tìm người là khả năng của tôi đó. Với lại lúc trước, tôi có đi theo hai người nên..."
Cái gì? Tôi quay sang phía Tôn Sinh trừng lớn mắt. Không tin được cái kẻ lớn xác này đã lừa dối tôi. Anh ta lúc nãy còn nói rằng vô tình đi tìm chúng tôi, bây giờ mới vỡ lẽ là đã theo dõi từ trước.
Nghe thế, Lưu Nghệ Kiên mới à nhẹ một tiếng rồi đón lấy quần áo từ tay tôi mà đi tắm. Đêm nay căn gác nhỏ của chúng tôi chứa thêm một tên bất đắc dĩ xuất hiện, cũng là anh hùng của ngày hôm nay.
Tôn Sinh ngồi ở mép giường, đưa mắt ngó dáo dác căn gác, sau đó chậc lưỡi mấy tiếng. Nhìn đôi mắt của anh ta ngập sự khinh thường, tôi càng giận mà đi tới đấm vào vai anh ta một phát.
" Nhìn con khỉ! Nhìn kiểu gì đó?"
Tôn Sinh bị đấm liền chau mày, giả vờ đau đớn mà xoa vai:
" Tôi chỉ xem tình hình hiện tại của hai người thôi. Xem ra..."
Anh ta chưa nói hết câu thì Lưu Nghệ Kiên từ phòng tắm bước ra, gương mặt lạnh lùng nhìn đến Tôn Sinh, ngắt lời:
" Hiện tại đúng là có khó khăn, nhưng không lâu nữa sẽ khác thôi. Hy vọng cậu tin chúng tôi."
Tôn Sinh nghiêng người nhìn anh, khoé môi nhếch lên cười mỉm, không nói gì thêm. Đã bảo rồi, nụ cười của tên này gian lắm!!!
Tôi đứng giữa đưa mắt nhìn hai người họ, một kẻ gian xảo, một kẻ lại lạnh lùng khiến tôi nhất thời hoang mang, thoái lui về giường của mình.
Đêm đó, Tôn Sinh ngủ dưới đất, chúng tôi ngủ trên giường. Dĩ nhiên sẽ không có sự đặt cách ưu tiên nào cho vị khách không mời kia cả.
Sáng hôm sau, Tôn Sinh bị đau lưng vì ngủ dưới sàn nhà lạnh buốt. Anh ta đấm lưng, mặt méo xệch, tay chuẩn bị thu dọn hành lý của mình để quay trở về nhà ông nội.
Tôi nhìn Tôn Sinh bị đau mà lòng cười thầm, cho đáng đời. Sau này sống tích đức một chút đi nhé!
Tôn Sinh soạn xong đồ liền nhìn tôi, chào tạm biệt. Lưu Nghệ Kiên chẳng qua đã đi làm từ sớm nên lúc này chỉ có mình tôi ở trong phòng thôi.
Sau khi anh ta đi khỏi, tôi mới ngồi thừ trên giường, suy nghĩ xem hôm nay có nên ra ngoài bán bánh nữa hay không. Suy nghĩ một lúc lâu, tôi quyết định hôm nay ở nhà một bữa. Dù gì hôm nay cũng là ngày tổng vệ sinh.
Nghĩ rồi tôi đứng phắt dậy, xắn tay áo, bắt đầu công việc dọn dẹp nhà cửa. Quét nhà, lau sàn, lau bụi, giặt đồ, phơi đồ, tôi làm tất tần tật cho đến xế chiều mới xong công việc. Quan trọng là tôi quên cả việc ăn trưa. Nhớ đến nó làm bao tử của tôi sôi sùng sục, òng ọc mấy tiếng.
Ngồi xuống giường xoa xoa bụng, tôi liếc qua cái kệ đựng mì gói, còn đúng ba gói mì. Thấy nó, tôi lật đật đi nấu một tô mì thật nóng hổi, lấp đầy bụng. Lúc tôi đang rửa chén thì nghe tiếng mở cửa, liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới bảy giờ, A Kiên về sớm như thế?
Vội vàng lau tay, tôi xoay người thì thấy anh đang cởi giày bước vào phòng. Hôm nay nhìn anh có vẻ chỉnh tề hơn mọi ngày, xung quanh người còn có mùi nước hoa nữa. Ừm, mùi này...không phải của đàn ông.
Tôi hoài nghi nhìn anh, còn anh vẫn vô tư ôm lấy tôi, sau đó thì xoay người đi tắm. Lúc nãy anh còn bảo hôm nay anh hơi mệt. Chưa kịp nghĩ gì thêm, tôi lại lật đật đi nấu cho anh một tô mì khác. Nhìn gói mì duy nhất còn lại trên kệ, tôi hơi rầu. Thức ăn lại sắp hết nữa rồi.
Vừa nấu mì, tôi vừa suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Tôi đã nhớ ra cái mùi nước hoa kia là ở đâu. Mùi hương này trước đây dì Phương Nam hay dùng lắm. Mỗi lần dì dùng là nồng nặc luôn, xộc hẳn vào mũi tôi khiến tôi hắt xì không dưới bốn lần. Vậy nên mùi hương bám trên quần áo của anh...là từ một người phụ nữ, không phải sao?
Càng nghĩ càng rối bời, tôi lắc đầu nguầy nguậy, đưa tay tắt bếp, đổ nước sôi vào tô mì rồi đậy nắp lại chờ nó mềm. Lúc này A Kiên cũng tắm xong, anh bước ra, mặt mày tỉnh táo hơn nhiều rồi. Tôi đem mì đặt lên bàn ăn, chờ anh ngồi xuống bên cạnh.
Mùi hương kia vẫn còn thoang thoảng, tôi cố gắng xua tan đi suy nghĩ bi quan của mình, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi:
" Có mùi hương lạ trên người anh, đây là mùi nước hoa của phụ nữ phải không?"
Lưu Nghệ Kiên đang cúi mặt hút mì thì nghe tôi hỏi, tay anh khựng lại, đôi mày cũng nhướng cao lên. Sau khi hút nốt cọng mì kia, anh mới trả lời:
" Chỗ làm việc của anh có nhiều nữ lắm, cho nên mùi của họ bám lên người cũng là bình thường thôi mà."
Nói rồi, anh xoa tóc tôi:
" Em nghĩ linh tinh gì vậy! Đừng có ghen lung tung à."
Tôi đâu có ghen, tôi chỉ thắc mắc thôi.
Vẫn là có điểm đáng ngờ, cho