Trong cuộc đời bao la rộng lớn, nếu có duyên, có đi vòng quanh trái đất, cách nhau nửa hành tinh thì cuối cùng ta lại có thể gặp nhau, nhận ra nhau, và biết về sự tồn tại của nhau.
Dưới ánh nắng ấm áp của đầu năm, mùa xuân đang đến, nền trời xanh thẳm hơn, xa hơn.
Thiên Nhã ngồi ngơ ngác dưới bầu trời xa xăm, nghĩ mãi về những chuyện cô đã trải qua.
Lai lịch rất huy hoàng, cháu gái hoàng tộc, thì sao chứ khi tất cả chỉ là bề ngoài.
Cô không biết thân phận của mình như thế nào, cha mẹ mình là ai, tại sao lại được nhận nuôi bởi cựu tổng thống Anh trong khi trong người mang dòng máu Việt.
Cô chỉ biết thân thế của mình liên quan đến sợi dây chuyền đó.
Phải rồi, sợi dây chuyền bằng bạc có khắc kim cương hình hoa lan, nó có liên quan gì đến cô? Cô chỉ biết được nó rất quan trọng với mình và từ khi cô được nhận nuôi, sợi dây ấy đã đeo trên cổ cô rồi.
Một lúc lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Nhã.
Nhìn vào màn hình, trái tim cô vô thức đập mạnh đau đớn, có một chút tò mò, lại thêm chút vui vẻ.
-Alo! Là tôi Thiên Nhã!....
-Được, tạm biệt!
Cúp xong điện thoại, Thiên Nhã thở hắt ra một hơi, cô đứng dậy toan bước đi ra khỏi biệt thự Ngôi Sao.
-Thiên Nhã!
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc, thân hình cao lớn rắn chắc, có chút thương yêu xuất hiện trước mặt cô, trên môi anh còn nở một nụ cười ấm áp, hệt như ánh nắng sáng chói, cứ vậy mà lan toả khắp chung quanh.
Thiên Nhã nở một nụ cười toả nắng, cô vui vẻ bước nhanh đến chỗ anh, dang đôi tay nhỏ bé vòng qua ôm lưng anh.
Sau đó, cô nhón chân, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.
-Sao thế? Mới một tuần thôi mà, nhớ anh vậy sao?
Hoàng Lâm cười tít mắt nhìn người con gái trong mình, nhịn không được lại cuối xuống hôn cô thật lâu.
Một lâu khi cảm thấy đủ, anh mới luyến tiếc buông ra, dịu dàng hỏi.
-Tất nhiên rồi.- Thiên Nhã không nhìn anh, vẫn vùi mặt vào lồng ngực rộng rãi rắn chắc của anh, hít lấy hương thơm của anh như tìm kiếm chút an toàn và sự ỷ lại.
Cô hỏi anh
-Anh có mang về cho em không?
-Em nói xem!- Hoàng Lâm cười cươi, anh đưa tay vào chiếc áo khoác da bò dài của mình, lấy trong túi một chiếc hộp dài gọn rất đẹp, sau đó đưa cho cô.
Thiên Nhã đón lấy, gương mặt rạng rỡ hơn.
“Cảm ơn anh” Cô nói, rồi sau đó nhón chân hôn chụt lên má anh một cái rất kêu, rồi rất nhanh chạy ra khỏi biệt thự.
Hoàng Lâm vẫn đứng nhìn cô, môi mỏng vô thức cong lên một nụ cười vui vẻ.
Thiên Nhã lái xe đến một dòng sông lớn ở ngoại thành, phía bên trái dòng sông ngự trị một căn biệt thự rất lớn màu trắng, cô chạy thẳng xe vào trong, không gian nơi đây yên bình một cách buồn bã, não lòng.
Tay phải cô nắm chặt vô lăng, tay trái lại vô thức siết lại chiếc hộp hình chữ nhật mà Hoàng Lâm vừa mới đưa cho mình.
Thiên Nhã lại vô thức nhớ về nhiều chuyện trước đó.
*Một tuần trước*
-Alo? Thiên Nhã nghe đây?
Thiên Nhã sau khi cùng mọi người tiễn Eris trở về Ý, cô nhận được một cuộc điện thoại, là cuộc gọi từ nước ngoài.
-Chơi lâu như vậy, quên ông già này rồi sao?
Một giọng nói hiền từ ấm áp vang lên một cách đầy yêu chiều.
Có lẽ, hai năm rồi cô mới có thể lại nghe giọng nói hiền từ phúc hậu ấy.
-Ông, là ông.
Con rất nhớ ông!- Giọng cô nhu run lên qua điện thoại.
Đó chính là người đã nuôi cô, trao cho cô tình thương mà khi còn nhỏ cô không nhận được từ đấng sinh thành, bá tước William.
Phía bên kia, điện thoại im lặng đôi chút, sau đó lại có tiếng thở dài não nề, bá tước William nói tiếp “ Con à, con lớn rồi, đã đến lúc ta sẽ nói cho con biết những chuyện con đáng được biết”
-Chuyện gì ạ?- Thiên Nhã bỗng cảm thấy bồn chồn
-Chuyện này, một lời không thể nói hết, ta sẽ cho con số điện thoại của một người, khoảng một tuần nữa trước khi sự kiện của tập đoàn Queen’s được diễn ra, lúc đó con sẽ nhận được một cuộc hẹn.
Hãy đến và con sẽ biết, mang theo thứ mà khi còn nhỏ ta đã đưa cho con nhé, nó sẽ cho con biết chuyện con muốn biết.
-Ông, có phải liên quan đến thân thế của con?
-Haizz, đứa cháu thông minh! Có thời gian hãy về thăm ta, ta sợ sẽ không còn thời gian đợi con rong chơi, sau đó dắt về cho ta một chàng cháu rẻ tuấn tú như hai ông cháu ta từng hẹn!- Giọng bá tước William hơi yếu, ông thều thào nói, bao nhiêu tình thương ông gởi cả vào trong những lời nói.
-Vâng ông,