Chương 18: Chảy Máu
Tẩy trang, rửa mặt.
Cuối cùng Luda thấy được gương mặt mộc của mình, vành mắt đen nghiêm trọng, ngay cả làn da trắng bình thường vẫn luôn tự hào cũng cực kì tối tăm, sau khi đánh răng xong nàng quay người, vừa lúc đụng trúng Jiyeon đi rửa tay...
Thấy Jiyeon, lại nhớ tới chuyện hôm qua, Luda không được tự nhiên lắm. Jiyeon vẫn ít nói như mọi khi, hai người mặt đối mặt ở cửa phòng vệ sinh, qua vài giây ngớ người Luda phát hiện mình cản đường người ta, vì vậy đi qua trái, mà Jiyeon cũng đi qua trái, Luda nhanh chóng bước qua phải, Jiyeon cũng bước qua phải, được rồi, đứng im tại chỗ, quả nhiên, Jiyeon cũng đứng im.
"A..." Luda thở dài một hơi, lắc lư đi qua một bên, sau đó như thằn lằn áp sát tường, bây giờ được chưa.
Lúc này Jiyeon có đủ không gian qua lại, nhìn Luda đầu xù như bệnh tâm thần dựa vào tường, "Phụt...", Jiyeon không cẩn thận cười ra tiếng, nhưng lập tức nhịn xuống, lấy một ít nước rửa tay, nhàn nhã rửa.
Hôm nay Jiyeon mặc một cái quần rộng lưng cao, áo bỏ vào trong quần, dù chỉ mang một đôi dép kẹp ở nhà, đôi chân cũng dài đáng sợ, giống như sợ người ta không biết phía dưới là chân hay sao, Luda liếc mắt, cúi đầu nhìn chân của mình, ghen ghét, ghen ghét trắng trợn.
"Jiyeon..." Luda đứng một bên, do do dự dự mở miệng, tối hôm qua nàng nợ Jiyeon ân tình, làm thế nào cũng phải trả hết nợ, nếu không bụng luôn thấy không ổn, "Tối qua làm phiền cô, cám ơn --"
"Sau này mười giờ tối chưa về, cô cũng đừng về nữa." Jiyeon rút khăn giấy lau tay, quay nhìn gương chỉnh lại tóc, tiếp tục bổ sung, "Còn nữa, cô làm phòng hôi rượu, phải nhớ dọn sạch."
Thực sự là cái miệng đáng ghét mới khách khí với Jiyeon như vậy, Luda cảm giác thật rõ ràng cái mặt nóng của nàng dán cái mông lạnh của Jiyeon, cơm trưa cũng chẳng có lòng mời Jiyeon, Luda phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc Hàn Quốc, nói câu khách sáo theo lệ: "Trưa có rảnh không, tôi mời cô ăn một bữa..."
Cái này chỉ là khách sáo mà thôi, giống như bình thường tiễn khách thường phải "nhiệt tình" nói một câu: Ở lại ăn cơm đi ~
"Ừ."
Luda không nghe nhầm, đúng là Jiyeon nói chữ "ừ", người này cũng quá ngay thẳng, mắt không chớp đã nói ừ, cũng không biết lịch sự từ chối. Luda không muốn ra ngoài, đầu đau, Cheng Xiao mời ăn cũng từ chối, buổi trưa định gọi đồ ăn bên ngoài.
"Cô muốn ăn gì?" Luda yếu ớt hỏi.
"Gì cũng được."
Luda vừa nghe gì cũng được, như vậy dễ xử lý.
Giảng đạo lý, tuy rằng ngoài miệng Jiyeon nói gì cũng được, nhưng thực sự không phải gì cũng được. Cùng một khái niệm, nhưng những người khác đẳng cấp sẽ hiểu khác nhau nhau, cũng như Luda hiểu gì cũng được, đại khái tốn mấy chục ngàn won mời Jiyeon ăn, mà Jiyeon hiểu gì cũng được là...
Điều kiện kinh tế quyết định tầng lớp, những lời này chưa từng sai, dù đã trải qua khảo nghiệm lịch sử. Jiyeon là giai cấp tư sản, mà Luda là giai cấp vô sản, quan niệm tiêu xài của hai người hoàn toàn không cùng một tần số, vô sản mời tư sản, chắc chắn là bi kịch.
Quán ăn Jiyeon chọn, đồ ăn Jiyeon gọi, tiền... Luda trả.
"Của quý khách tổng cộng là hai trăm sáu mươi lăm nghìn won." Nhân viên mỉm cười, lộ ra tám cái răng, vừa nhìn là biết được huấn luyện cười chuyên nghiệp, Luda thấy cuống cuồng sợ hãi.
Tay Luda run run lấy thẻ từ trong túi xách, nàng cũng muốn phóng khoáng vứt cho nhân viên, tỏ thái độ tiền không là vấn đề gì cả của đám nhà giàu mới nổi, nói mặc sức quẹt, thế nhưng nàng là giai cấp vô sản, cũng chẳng có khí phách như vậy.
Luda chỉ cảm thấy nhức nhối, đau đớn không thở nổi, vừa