Chương 34: Leo Núi
“Đem nhiều vậy, cô ăn hết không?”
Jiyeon lấy đồ ăn vặt ra, ném qua Luda, canh lúc Jiyeon không để ý cô lén bỏ lại ba lô, bình thường không ra khỏi nhà nàng đã phải bổ sung nhiều năng lượng như vậy, đừng nói chi là leo núi tốn sức.
“Cái này ngon... cái đó cũng ngon... đừng đừng đừng... cái này ăn ngon lắm, thiệt!”
Luda tiếc phải bỏ ra, trợn to hai mắt, còn kém nước mắt lưng tròng lấp lánh, “Kim Chết Bầm, đem hết đi, tôi đeo cho tôi mạnh lắm.”
Jiyeon nhìn Luda tay ngắn chân ngắn, rốt cuộc cảnh cáo, “Cô nói đó, cô tự đeo.”
“Ừ!”
Sau đó, “chát chát chát” vào mặt, non sông tươi đẹp gì đó, cơ bản Luda không còn sức để thưởng thức, đường núi quanh co, bậc thềm dốc đứng, lúc đầu Luda còn có thể đuổi kịp Jiyeon, leo một tiếng bị bỏ lại tít đằng xa.
Bây giờ là đầu hè, nhiệt độ không cao lắm, hơn nữa mấy ngày trước ở đây mới mưa, nên không khí rất mát mẻ, thậm chí còn có mùi bùn đất ẩm ướt, Jiyeon hít thở không khí mới mẻ, đi dưới bóng cây, thỉnh thoảng gió mát thổi đến, ở phòng tập không thể cảm nhận được cảm giác này. Jiyeon thường một mình, hiếm khi ra ngoại ô đi bộ, phát hiện nơi đây, đúng là một nơi tốt để thư giãn, không cần một kì nghỉ dài, không có nhiều du khách, tất cả mọi thứ đều thoải mái, kể cả người không thường phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Jiyeon đi phía trước như một nữ thần, Luda đeo ba lô thức ăn mệt bò sấp, nàng nhìn chung quanh, cũng gần trưa, nên tìm chỗ ăn cơm tiêu diệt bớt gánh nặng.
Không biết đi bao lâu, Jiyeon phát hiện bên cạnh thiếu một người, nhìn lại, cô đã bỏ rơi Luda hơn năm mươi mét, tay Luda nắm một cành khô, gập người thở dốc, vẻ mặt đau khổ lắc đầu với Jiyeon, “Đi không nổi...”
Luda đi quá hài hước, Jiyeon dừng bước đứng tại chỗ cười chờ nàng.
Trong nháy mắt đó, đột nhiên Luda cảm thấy rất tốt, Jiyeon nghiêng đầu tóc vén một bên nhìn nàng cười, Luda cảm thấy rất đẹp, đôi mắt nàng di chuyển khắp nơi, cuối cùng vẫn dừng lại trên người Jiyeon, cảnh sắc rất đẹp, người cũng rất đẹp, cảm giác đẹp đẽ này không giữ trong tay được, thỉnh thoảng chỉ là cảm nhận trong giây lát mà thôi, Luda trở về thực tại rất nhanh, cảnh vừa rồi giống như một bức tranh, khắc sâu vào lòng nàng.
“Biết sai rồi à?”
“Kim Chết Bầm, cô ỷ chân dài ăn hiếp người khác.”
“Ai kêu cô chân ngắn?”
Luda mạnh mẽ ném ba lô cho Jiyeon, “Được được được, chân cô dài cô vác đi! Tôi chân ngắn vô dụng rồi!” Dứt lời, liếc một cái.
Jiyeon không có đỡ ba lô nặng, trực tiếp rơi xuống đất, cô nhéo má trái của Luda, “Được, cô chơi xấu quá --”
“Ha ha ha...” Luda nhịn không được cười xán lạn, Jiyeon nhéo nàng, nàng rất vui... vui đến mức không nín cười được...
“Cô bị khùng à...” Jiyeon chưa thấy ai bị ăn hiếp còn cười vui như vậy, tâm trạng cũng bị Luda lây, nở nụ cười.
Có thể nhìn nhau cười, cũng là một loại ăn ý, đương nhiên Luda không nỡ để Jiyeon mang ba lô. Cuối cùng, hai người mỗi người cầm một quai, nhấc ba lô đi cạnh nhau, Jiyeon cố tình đi chậm lại.
Luda chỉ vào bãi cỏ gần đó, vừa lúc có một bóng cây, “Chúng ta ăn chút gì đi, chết đói ~”
“Ừ.” Ở chung với Luda, cô không cần phải lo lắng ăn gì, đối với ăn, Luda luôn nhiệt tình không giới hạn.
Jiyeon muốn giúp.
Luda: “Tay chân cô vụng về lắm, chờ ăn đi!”
Trách không được ba lô nặng như vậy, Luda mang là ba lô đựng thức ăn leo núi, trải một cái khăn dã ngoại, đem đủ loại thức ăn, Luda lôi một đống đồ ăn ngon từ ba lô ra...
“Còn đem theo rượu...” Bây giờ Jiyeon hoàn toàn phục Luda, “Cô sợ không có chỗ tốn sức à?!”
“Ha ha, ăn cơm dã ngoại mà!” Luda vỗ đầu một cái, không mang theo đồ khui và cái ly, “A, xem ra là không uống được rồi.”
“Leo núi còn uống vang đỏ, cô thật là hữu tình.”
Luda đã chuẩn bị từ chiều qua, nhưng cũng không chu đáo, có hai hộp cơm là thức ăn từ khách sạn, những món ăn vặt khác là do Luda mang tới, Jiyeon nhìn mấy cái túi nhỏ, có thể đoán được thức ăn có lượng calo rất cao.
“Ăn đi, hôm nay tôi mời!” Luda đưa một cái khăn ướt cho Jiyeon lau tay, sau đó tùy tiện ngồi lên cỏ, lúc này Jiyeon không được tự nhiên ngồi xuống đối diện Luda, chắc là vừa suy nghĩ ra tư thế nào ngồi ưu nhã nhất.
Jiyeon không cột tóc, cúi đầu ăn thì không tiện lắm, tuy rằng dáng vẻ vén tóc làm Luda say mê, nhưng đến buổi trưa nhất định sẽ nóng.
Từ nhỏ Luda đã có sở thích búi tóc cho người đẹp, lớn lên cũng vậy, cong người đứng lên, đi tới cạnh Jiyeon ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào tóc của cô, tóc đen dài tự nhiên, tóc rất đẹp không một sợi chẻ ngọn.
“Không nóng sao? Tôi cột cho cô.”
Jiyeon ăn một miếng cà chua nhỏ, ngẩng đầu lên, “Ừ --”
Luda dứt khoát quỳ hai đầu gối lên cỏ, Jiyeon ngồi, vì vậy chiều cao của hai người họ mới không chênh lệch, không cần lược, một đôi tay một cọng dây thun là Luda có thể tạo ra một kiểu tóc đẹp.
Gom mớ tóc dài rối loạn trên vai, lộ ra cái cổ trắng nõn của cô, Luda ngửi thấy một mùi thơm ngát, năm ngón tay lướt qua tóc chạm đến da đầu, Luda nhớ lại ca từ trong bài hát “Đôi tay tôi lướt qua mái tóc đen của em” nổi tiếng, đột nhiên có cảm giác đồng cảm.
“Vậy thôi