Chương 66: Hòa
*Note: chương này đa phần là Eunxiao
"Hiện tại em gọi là Son tổng có vẻ hợp hơn chứ? Xiao..."
Chengxiao nhíu mày, cha cô nói mời "giáo viên" cho cô, là Eunseo?
"Về sau, tôi đi đâu... em đi theo đó, là bác trai giao phó."
"Tại sao cô lại ở đây?" Nửa tháng trước, rõ ràng Eunseo còn đang tranh hợp đồng khu đất phía đông với Meiqi, lẽ nào nửa tháng ngắn ngủi, hóa thù thành bạn?
"Kinh nghiệm làm quản lý tám năm, CEO tiền nhiệm của WJ, em nghĩ rằng tôi sẽ gặp khó khăn khi vào Trình Thị sao?" Eunseo dựa vào bàn làm việc, khoanh tay, bình tĩnh thong dong.
"Tôi hỏi tại sao cô lại muốn vào Trình Thị, có động cơ gì?"
Mấy tháng không gặp, dường như tính tình của Chengxiao càng dữ dội hơn, Eunseo nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Chengxiao, vài tháng trước Chengxiao nói với cô "tôi nhớ cô", đôi mắt ấy chứa tình cảm thầm kín, mà giờ, không còn gì cả.
"Vì em..."
Trong thoáng chốc, hai người đều thẩn thờ.
Eunseo vừa cười vừa tiếp tục nói, "Đùa thôi... đi làm, đương nhiên là để kiếm sống, kiếm cơm sống tạm thôi, như vậy cô Trình đã hiểu chưa?"
Mấy tháng trước cản đường cô, Eunseo người ăn nói ngông cuồng nói muốn bao nuôi cô đâu rồi? Chengxiao không rõ Eunseo muốn làm gì, gọi điện thoại trước mặt Eunseo, "Cha mời ai vậy?"
"Xiaoxiao, gặp Son tổng chưa? Kiềm chế tính tình lại... cố gắng học tập theo người ta..."
"Không được, đổi đi, theo Meiqi nữa cũng được."
Nghe tên Meiqi, bàn tay Eunseo giữ mép bàn dần dần chuyển thành nắm đấm, Meiqi Meiqi, rốt cuộc em ấy và Meiqi thân đến mức nào?
"Chuyện này không thể nghe mày!" Đối phương thở phì phò cúp điện thoại.
Eunseo kiềm chế cơn giận dữ trong lòng, ngoài cười trong không cười, "Xiao, em muốn tôi thất nghiệp sao, dù sao, chúng ta cũng là bạn bè một thời gian mà..."
"Eunseo rốt cuộc cô có ý gì!"
"Tôi chuẩn bị tài liệu cơ bản của công ty cho em, ngồi ở đây xem, không hiểu thì hỏi tôi." Eunseo chỉ vào sô pha, một đống tài liệu để trên bàn, "Mặc kệ em là thiên kim của ai, nếu đi làm thì phải kiềm cái vẻ ngông nghênh lại đi, đừng để người khác coi thường em."
"Cô coi thường tôi?"
"Vậy phải xem thái độ của em."
Mỗi ngày làm việc bảy tiếng rưỡi, chưa tính tăng ca, gần như mười mấy tiếng một ngày của Chengxiao phải trôi qua dưới tầm mắt của Eunseo, lúc đầu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Eunseo ngồi bên cạnh, Chengxiao nào có tâm trạng xem những thứ tài liệu nhàm chán này. Tuy nhiên sau đó, Chengxiao phát hiện Eunseo cũng không có hành vi mất tự nhiên, dáng vẻ làm việc cẩn thận tỉ mỉ của cô, ngược lại khiến Chengxiao nhìn cô với con mắt khác xưa.
Chengxiao dần bắt đầu đi vào trạng thái, tròn ba ngày, một nửa tài liệu cũng chưa xem xong, Chengxiao không muốn Eunseo khinh thường mình, người khác nói thế nào cũng được, nhưng Chengxiao rất quan tâm suy nghĩ của Eunseo, nhất là không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt Eunseo.
Đọc một trang giấy trắng mực đen, biết chữ, nhưng tụ lại một chỗ thì vô cùng nhạt nhẽo khô khan, Chengxiao hơi ngẩng đầu liếc liếc Eunseo, cô đang cầm bút sửa tài liệu, Chengxiao vốn cho rằng cô là một người thích khuấy động, không nghĩ rằng cô có thể trầm tĩnh tập trung xem những thứ tài liệu chán phèo này.
Trong phòng làm việc, chân thật phát hiện được khía cạnh khác của Eunseo, Chengxiao thừa nhận, trước kia hiểu biết của Chengxiao về Eunseo quá hạn hẹp.
Xốc lại tinh thần, Chengxiao không chống nổi cuộc tấn công của con sâu ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng, cũng không chú ý đến cây bút đen quẹt vài đường lên má...
Khi Eunseo xem một ít tài liệu xong thì ngẩng đầu, vừa lúc thấy Chengxiao ngủ gật, rõ ràng muốn ngủ lại cố nén, đối lập với biểu hiện cường thế hằng ngày của Chengxiao, nhìn một chút, một nụ cười vô thức hiện lên trên khuôn mặt của Eunseo.
Chengxiao ngồi xếp bằng trên thảm dưới đất xem tài liệu, từ từ buồn ngủ, sau đó mệt nhọc nằm trên bàn.
Eunseo nhẹ nhàng đi về phía Chengxiao, tuy rằng đang ngủ nhưng trong tay Chengxiao vẫn cầm một ít tài liệu, trên giấy ghi mấy dòng thưa thớt, chữ như chó cào... Eunseo lấy tài liệu trong tay Chengxiao, bất ngờ phát hiện...
Trên trang giấy trắng phía sau, có một bản ký họa của Chengxiao, nét vẽ bằng mực đen, trong bức tranh cô đang cúi đầu làm việc...
Chengxiao giật mình vì tiếng động nhỏ này, ngẩng đầu lên, phát hiện Eunseo từ "trên cao nhìn xuống" đứng bên cạnh mình, trong tay còn cầm bản ký họa... chỉ là tâm trạng muốn gây chuyện, Chengxiao trực tiếp giành lại, vo thành một cục tròn, ném vào thùng rác.
"Xiao..." Eunseo nghẹn lời, nhưng nhìn vào đôi mắt của Chengxiao cũng chỉ có ghét bỏ và ác cảm, không tìm được thứ khác.
Eunseo khom lưng dùng ngón tay xoa xoa mặt Chengxiao, nhưng Chengxiao đẩy cô ra như chạm trúng điện, thấp giọng quát tháo: "Cô đừng chạm vào tôi..."
"Mặt dính bẩn..." Eunseo ngồi xuống sô pha, hai bàn tay đan chéo vào nhau đặt lên đầu gối, "Hiểu hết à, không hỏi tôi sao?"
"Tôi không có mù chữ." Chengxiao không nhịn được, trên thực tế chỉ là mạnh miệng.
Eunseo cũng không cãi với Chengxiao, chỉ thờ ơ lấy một phần tài liệu khác, tiện tay lật vài trang, sâu kín phun ra vài chữ: "Tôi sẽ kiểm tra em."
Chengxiao tử trận...
"Sau này không biết thì hỏi tôi, biết không? Còn nữa... buổi chiều nghỉ ngơi đàng hoàng, tối tôi dẫn em đi gặp khách hàng."
Có hơn phân nửa hợp đồng được đàm phán trên bàn rượu, coi như là hôm nay Chengxiao thấy được, bản lĩnh trên bàn rượu của Eunseo, rất lớn. Chengxiao vẫn cho rằng mình và Eunseo là cùng một loại người, nhưng giờ mới phát hiện hai người vẫn là người của hai thế giới, nhất là khi cô chuyện trò vui vẻ mang về hợp đồng hàng chục triệu, mới thấy rằng Eunseo khinh thường mình cũng không phải không có đạo lý.
Nửa tháng trước, Chengxiao nghe Meiqi nói Eunseo đoạt được khu đất của WE từ trong tay Trình Thị, nửa tháng sau, Eunseo giúp Trình Thị lấy lại quyền đại lý, giống như mọi thứ điều được kiểm soát trong lòng bàn tay của cô.
"Từ lâu đã nghe nói Son tổng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hôm nay gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền, chúng tôi thật may mắn, được uống rượu với một cô gái xinh đẹp như thế này, ha ha ha..."
Đang nắm tay trở thành chiếm tiện nghi, Chengxiao muốn lấy ly rượu trong tay mình hất lên khuôn mặt to béo kia, ánh mắt của Eunseo ra lệnh Chengxiao bình tĩnh, rút tay mình ra nâng ly, "Noh tổng, hợp tác vui vẻ."
Tên đàn ông trung niên gọi là Noh tổng kia, vươn tay ôm ôm vai Eunseo, bàn tay sờ soạng một lúc trên đôi vai trần của cô mới buông ra, "Cô Son không chỉ đẹp người mà còn uống giỏi, nào nào nào, cạn thêm một ly nữa."
Chengxiao không thể nhịn được nữa, đẩy tên đàn ông xấu xa đang để tay trên vai Eunseo ra, mỉm cười nhận lấy ly rượu, "Noh tổng, ly này tôi mời anh..."
Hiển nhiên khí chất của Chengxiao không được hoan nghênh như Eunseo phong tình, hơn nữa Chengxiao đánh liều mời rượu, vẻ mặt tên họ Noh cũng có chút không hài lòng.
"Noh tổng, cô ấy là thiên kim của Trình tổng." Eunseo thấy bầu không khí bất hòa, lập tức giải thích.
Lời vừa nói ra, tên đàn ông kia a dua nịnh hót ngay.
Hai người đều uống rượu, cuối cùng đành tìm người lái xe thuê, Eunseo và Chengxiao sóng vai ngồi ghế sau, trên người đều dính mùi rượu, lăn lộn trong quán bar vài năm, Chengxiao chưa bao giờ ghét mùi rượu như vậy.
"Bình thường cô toàn bàn chuyện làm ăn như vậy à?"
Eunseo có hơi mệt mỏi "ừ" một tiếng, "Có đôi khi, không tránh khỏi điều này." Dứt lời, cô chậm rãi tựa đầu lên vai Chengxiao, lần đầu tiên, Chengxiao không đẩy cô ra, nhớ tới dáng vẻ Chengxiao che chở cô lúc nãy, cô kìm lòng không được kéo cánh tay Chengxiao.
"Cứ... để người khác tùy tiện sờ... để người khác tùy tiện ôm như vậy à?"
"Em cần phải nói lời khó nghe vậy sao?" Eunseo cọ cọ lên vai Chengxiao, hai mắt nhắm nghiền đôi môi nâng lên, "Em ghen."
"Tôi ghen? Tôi ghét cô còn không kịp..."
Không đến nửa tiếng, tới được chỗ ở của Eunseo, có lẽ vì hôm nay mệt mỏi, hiện giờ cô đang ngủ, Chengxiao không đánh thức cô ngay, mà lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng người lái thuê không chịu được nên nhắc nhở khiến Son tổng mở mắt, cô mở ví rút tờ một trăm, "Anh đi trước đi, không cần thối lại."
Chengxiao cũng muốn xuống xe, nhưng Eunseo lại kéo tay Chengxiao, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, "Xiao, đêm nay theo tôi đi."
"Eunseo, cô thực sự không thay đổi một chút nào..." Chengxiao không thương tiếc hất tay cô ra, ngôn từ khắc nghiệt, "Theo cô làm gì thế? Lên giường với cô... trên cái giường mà cô và tên đàn ông của cô từng lăn lộn sao..."
Eunseo cũng không thương tiếc tán Chengxiao một bạt tai, cô không đếm nổi bản thân đã áp dụng hành động này với Chengxiao bao nhiêu lần, nhưng thực sự mỗi lần Chengxiao đều làm lòng cô rất đau đớn, "Bản thân em xấu xa bao nhiêu, thì cũng nghĩ người khác xấu xa bấy nhiêu..."
"Đúng, tôi xấu xa..."
"Em xấu xa... nhưng tôi thích em!" Sau cái tát, Eunseo ôm chặt cô gái trước mặt, giọng nói gần như cầu xin, "Chengxiao, đừng đi, tôi rất nhớ em... tôi có chuyện muốn nói với em, chúng ta nói chuyện, chúng ta hoà thuận nói chuyện được không?"
Khi đối mặt với tình yêu, ai cũng hèn mọn.
"Chúng ta có gì hay để nói, trò chơi kết thúc rồi." Lòng Chengxiao lạnh lẽo, Chengxiao không thể chấp nhận sự lừa dối của Eunseo, Chengxiao cũng không muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, ngày xưa nếu không phải vì kẻ thứ ba, cha mẹ Chengxiao cũng không ly