Trở mặt so với lật sách càng nhanh, một giây trước còn ở trên giường phát giận, Trì Gia còn chưa có kịp thích ứng đột nhiên Cảnh Nhuế “quan tâm” mình như vậy.
“Có đi không?” Cảnh Nhuế thoáng hiện không kiên nhẫn, không chờ Trì Gia trả lời đã đi tới trước cửa đổi giày.
“Tới đây....”
Trì Gia không biết Cảnh Nhuế có bao nhiêu chiếc xe, ít nhất nàng vẫn chưa thấy Cảnh Nhuế lái trùng chiếc nào, nhưng dù là chiếc nào đi chăng nữa, phỏng chừng dân văn phòng như nàng gộp cả đời trước vào cũng không thể mua nổi.
Dọc đường đi, cả hành trình Trì Gia đều nhìn chằm chằm thời gian đang nhảy từng giây trên màn hình di động.
Cảnh Nhuế lái xe, vừa liếc sang nhìn, nhìn cái bộ dáng nhỏ tham tiền này, ngữ khí càng thêm ghét bỏ, “Chuyên cần thì được mấy đồng chứ.”
Cùng nhà giàu mới nổi nói chuyện tiền bạc, tuyệt đối sẽ mất cân bằng, Trì Gia lạnh lùng liếc mắt nhìn Cảnh Nhuế một cái, sau đó mắt nhìn phía trước, “Chị không thiếu tiền đương nhiên sẽ nói như vậy.”
“Cô thiếu tiền lắm hả?”
“Ai lại không thiếu tiền chứ.” Tuy rằng chuyên cần cũng chỉ có mấy trăm, nhưng có vẫn tốt hơn không.
Cho dù là trừ có 50 đồng vẫn sẽ khiến Trì Gia cảm thấy đau lòng như thường.
Chỉ cần là nhân dân tệ, đều là thịt đầu quả tìm của nàng.
Đèn đỏ, Cảnh Nhuế dừng xe lại, quay đầu cùng Trì Gia nói, “Biết vì sao cô không kiếm được nhiều tiền không?”
Trì Gia biết tiếp theo họ Cảnh nhất định sẽ dùng miệng lưỡi ưu việt tới làm tổn thương mình, trợn trắng mắt không đáp lời.
“Tầm nhìn quá ngắn, thiết lập quá nhỏ.”
“Lái xe của chị đi” Trì Gia nhỏ giọng nói thầm mắng, “Tôi một tá công việc thiết lập cái gì được.”
“Ha ha ha...” Mỗi lần nhìn Trì Gia lúng túng, Cảnh Nhuế chỉ muốn cười.
Trì Gia quay đầu nhìn, hồ ly tinh cười đến miệng đều khép không được, chỗ cười cũng kỳ lạ.
Trì Gia trong lòng còn buồn bực, nàng vừa rồi nói câu kia, có chỗ nào buồn cười?
Nhưng mà, Trì Gia lại nhịn không được liếc liếc mặt Cảnh Nhuế, lúc cô không trang điểm, đặc biệt là khi cười rộ lên, cũng vô cùng đẹp.
Ở trong ấn tượng của Trì Gia, Cảnh Nhuế giường như rất ít khi cười lớn như vậy, đều là một nụ cười mỉm làm người đoán không rõ ý.
Có lẽ khi cô không trang điểm thiếu một phần vũ mị thường ngày, nhưng cũng thiếu rất nhiều cảm giác khoảng cách và tính công kích, kiểu đơn thuần, thoải mái này càng đẹp mắt.
Tiền đề là Cảnh Nhuế không cần mở miệng nói chuyện, một khi chỉ cần mở miệng, Trì Gia cảm thấy hai người không có nửa câu có thể trò chuyện với nhau.
Hôm nay thật may mắn, 8 giờ 50 phút đã đến trụ sở công ty.
“Cảm ơn.” Trì Gia hàm hồ nói một câu, cởi đai an toàn.
Hôm nay, Trì tiểu thư lại “vạn chúng chú mục” một phen, mới vừa mở cửa xe đã nhận được quần chúng chú mục, Trì Gia tận lực làm động tác xuống xe của mình ưu nhã chút.
Lúc này là dưới lầu công ty mình, Trì Gia vừa lúc còn đụng phải mấy người đồng nghiệp.
“Tiểu Gia, đúng là cô rồi, hết FA rồi hả?”
Chiếc siêu xe kia cũng không phải là người bình thường có thể lái, tư duy bình thường của mọi người đều sẽ nghĩ như thế kia.
“Tôi...” Trì Gia kéo kéo tóc, căng da đầu nói, “Nói lung tung gì vậy, tôi dậy muộn, nên đặt xe lại đây.”
“Sao tôi từ trước tới nay không đặt được cái xe nào như vậy chứ!”
“Đó là vấn đề vận khí.” Trì Gia loè đồng nghiệp.
“Tôi phát hiện...hôm nay tiểu Gia không thay quần áo!”
“Còn nói không có chuyện gì!”
Trong văn phòng toàn phụ nữ thích cái đẹp, ăn mặc cả tuần đều không trùng lặp, Trì Gia cũng vậy.
Cho nên, qua một đêm mà không thay quần áo thì có ý gì? Đương nhiên ý là qua đêm ở bên ngoài.
Hơn nữa, Trì Gia lại bước xuống từ một chiếc siêu xe, chỉ vậy thôi cũng đã đủ cho hội chị em trong phòng nghỉ tám một khoảng thời gian.
“Còn không lên là muộn mất.” Trì Gia hoà cùng vào đám người trong thang máy, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Trong xe, Cảnh Nhuế khom lưng nhặt lên một túi hồ sơ, hẳn là vừa mới do Trì Gia đi gấp làm rơi, là hợp đồng mà tối qua hai người mới ký.
Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm túi hồ sơ cười cười, tiện tay đặt lên ghế phụ, không đem lên trả cho Trì Gia, mà đánh tay lái quay đầu, lái xe rời đi.
Giữa 12 giờ trưa, Cảnh Nhuế ngồi ở trong văn phòng, điện thoại tư nhân có số gọi tới, quả nhiên cừu con gọi điện thoại cho cô.
“Bản hợp đồng kia của tôi có phải rơi trên xe chị rồi không?”
“Ừ.”
“Buổi tối, tôi đến quán của chị lấy.”
“Không cần” Cảnh Nhuế nhìn nhật trình biểu của mình, nhẹ giọng nói với đầu dây bên kia điện thoại, “Tối ngày kia, cô đến nhà tôi lấy đi.”
“Đến...nhà chị?” Trì Gia đột nhiên bắt đầu thấp thỏm, có một số suy nghĩ bắt đầu