Cảnh Nhuế đã từng nhiều lần muốn ném cây đàn ghi – ta này đi, cũng từng không chỉ một lần muốn xóa ảnh chụp Trì Gia trên di động của mình, nhưng cô do dự, do dự mãi cho đến bây giờ vẫn chưa vứt bỏ được.
Trì Gia nói chán ghét cô, cô làm sao cũng không thể chán ghét được Trì tiểu thư, nếu không gặp Trì Gia, cô cũng không biết mình tự do tiêu sái nhiều đến như nào…
Có lẽ ghét nhau là bởi vì yêu nhau.
Nàng chạy theo người khác…
Đến tháng tư, Trì Gia mới đọc được tia nản lòng mất mác trong đáy mắt Cảnh Nhuế.
Đêm Giáng sinh năm trước, hai người bọn họ đã dứt khoát mối quan hệ này một cách lưu loát như vậy, sau một đêm lăn giường, ngày hôm sau đường ai nấy đi.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lại sau đó, Cảnh nhuế có đối tượng khác, Trì Gia cũng có người theo đuổi, nhìn qua dường như mọi chuyện đều đã kết thúc… Chẳng qua, bọn họ đã chia tay rồi mà thôi.
Cảnh Nhuế rất biết giả bộ, có thể giả bộ giỏi đến mức Trì Gia không nhìn ra được nàng yêu mình bao nhiêu, cũng không biết cô bởi vì bị mình cự tuyệt mà thống khổ lâu như vậy.
Một câu “Nàng không cần chị nữa”, bóp chặt trái tim Trì Gia, nàng nhớ lại ngày đó khi nàng giới thiệu Tần Đông là bạn trai của nàng, Cảnh Nhuế cũng có một chút phản ứng, lúc này Trì Gia rốt cục cũng hiểu được điều đó có nghĩa là gì.
Thử đặt ngược lại là mình, nếu Cảnh Nhuế dẫn theo người phụ nữ khác đến trước mặt nàng, vui vẻ giới thiệu với nàng đây là bạn gái mới của cô, cảm giác kia nhất định sẽ rất đau đớn.
Mọi chuyện đều đã qua, Cảnh Nhuế đã có thể cười vui vẻ nhưng Trì Gia nhìn cô cười lại cảm thấy đau lòng cho cô.
Lúc này Trì Gia cũng hiểu được vì sao Cảnh Nhuế từng nói với nàng “Đừng tra tấn nhau nữa.”…
Hóa ra không chỉ bản thân nàng vẫn nhớ thương cô, mà cô cũng luôn nhớ thương nàng.
“Bởi vì chị…” Trì Gia không đầu không đuôi nói một câu.
"Cái gì?"
“Bởi vì chị nên em mới chia tay.” Có một đoạn thời gian, Cảnh Nhuế từng hỏi nàng vì sao chia tay, Trì Gia đã ngang bướng.
Nàng nhìn cây đàn ghi-ta trước mắt, lại nhìn Cảnh Nhuế, sau đó vẫn quyết định nói ra lời nói giấu ở trong lòng: “Bởi vì chị nên em không có cách nào thích người khác được nữa.”
Cho dù trong lòng Cảnh Nhuế đã hiểu rõ nhưng cô vẫn muốn nghe những lời chân thành từ đáy lòng này được chính miệng Trì Gia nói ra, giống như đêm nay vậy, cô bước đến gần Trì Gia, ôm lấy thắt lưng nàng: “Cho nên em đừng chạy theo người khác nữa…”
Bọn họ đã giày vò nhau lâu như vậy, cuối cùng vẫn còn có thể ở bên nhau, đây cũng coi như một khảo nghiệm tình cảm.
Một cái ôm này, Trì Gia luyến tiếc không có đẩy ra, nàng cười cười nỉ non nói: “Trái tim của em bị chị câu đi rồi, em còn có thể đi đâu được chứ?”
Thời điểm nàng và Tần Đông nói chuyện yêu đương, lòng của nàng vẫn chỉ đặt ở trên người Cảnh Nhuế, cũng không phải, đi một vòng lại trở về.
Cảnh Nhuế than nhẹ một câu: “Cuối cùng em cũng nói được một câu dễ nghe.”
Trì Gia mím môi cười, thỏa mãn mà hạnh phúc.
“Đàn hát cho chị nghe.”
“Ừm,… Vậy chị làm nũng đi, em sẽ hát.” Trì Gia muốn trêu chọc Cảnh Nhuế, trong đầu đã tưởng tưởng đến cảnh hồ ly tinh cao ngạo như nữ vương kia lúc này mềm mại làm nũng trước mặt mình.
Cảm xúc của Cảnh Nhuế thay đổi rất nhanh: “Bảo bối à, người ta muốn nghe em hát, có được không…”
Cảnh Nhuế như biến thành một người khác hoàn toàn vậy.
“Phốc!” Trì Gia không thể nhịn nổi nữa phá lên cười, cười đến mức cả người run rẩy, nước mắt chảy ra: “Cảnh Nhuế, chị là đang làm nũng hay là… đến kỳ động dục đấy, ha ha ha ha ha ha”
Cảnh Nhuế véo tai Trì Gia, nghiêm mặt nói: “Còn cười nữa, đêm nay đừng hòng leo lên giường chị.”
Trì Gia lập tức ngừng cười, nhưng chỉ dừng được một giây, giây tiếp theo: “Ha ha ha…”
Cảnh Nhuế: “…”
“Em cũng chưa nói đêm nay em sẽ ngủ ở chỗ chị.” Trì Gia lại bệnh cũ tái phát bắt đầu ngang bướng nói.
Cảnh Nhuế im lặng nhìn Trì Gia.
Trì Gia cũng biết mình nói bậy, nàng ôm lấy ghi ta, ngồi ở ghế trong phòng làm việc, tùy ý gảy một dây đàn, đầu óc nhanh chóng chuyển động nói sang chủ đề khác: “Chị muốn nghe thể loại gì?”
Cảnh Nhuế làm như suy nghĩ một lát rồi nói: “Buồn nôn đi, tốt nhất là những bài tình ca mà khiến người ta nghe cũng cảm thấy nổi da gà ấy.”
“…” Trì Gia sợ ngây người, đây là cách miêu tả ma quỷ gì vậy.
Bình thường Trì Gia rất sôi nổi, nàng thích nói thích cười, lại nói cười rất nhiều, lúc Cảnh Nhuế mới quen nàng, cô còn dùng hai từ huyên náo để hình dung Trì tiểu thư, nhưng lần đầu tiên nghe thấy Trì Gia hát ở quán bar, cô mới chậm rãi thay đổi nhận thức về nàng.
Có một khoảng thời gian dài, nàng đứng ở trên sân khấu hát, cô ở bên dưới nghe.
Khi đó còn chưa thể nói là thích, nhưng Cảnh Nhuế lại không thể lý giải được vì sao mình lại thích xem Trì Gia ca hát như thế, không biết từ lúc nào, cô đã bị nàng hấp dẫn.
Giày vò nhau là đáng giá, Cảnh Nhuế cười cười nhìn Trì Gia ở trước mắt mình đang đàn hát.
Nếu ngay từ đầu bọn họ đã ở bên nhau, Cảnh Nhuế nghĩ có lẽ tại lúc đó cô không hiểu rõ tình huống của Trì Gia, chắc chắn cô sẽ đánh mất Trì Gia, trước kia cô đúng là không hiểu được thế nào là quý trọng một người.
Có thể hát tình ca cho người mình yêu nghe chính là một chuyện hạnh phúc nhất, mỗi câu ca từ trong miệng ngâm nga ra đều trở nên tươi đẹp và có ý nghĩa.
Nếu không thì cũng không có nhiều người chọn cách hát để tỏ tình.
“Lúc em hát, bài hát còn thiếu chút tình cảm.” Cảnh Nhuế nghiêm túc nhận xét.
Trì Gia tiếp tục ôm đàn ghi-ta, đàn ca khúc mình yêu thích nhất, cũng tự cảm thấy mình hát rất hay: “Em làm sao lại hát không có tình cảm chứ?”
“Hôm nay chị ghen tị, em ngay cả một câu dỗ dành bạn gái cũng không nói.” Cảnh Nhuế trực tiếp thừa nhận lý do cô tức giận.
Đầu ngón tay Trì Gia hơi dừng lại, tiếng đàn róc rách đột nhiên im bặt, nàng nhớ tới lúc tan tầm ngày hôm nay: “Chị thật nhỏ mọn, anh ta chỉ chào hỏi em một câu thôi.”
“Trì Gia, em muốn tức chết chị đúng không?” Cảnh Nhuế tức giận, Trì Gia không những không nói câu nào dễ nghe, không ngờ còn nói cô nhỏ mọn nữa.
Trì Gia tuy miệng chuyên nói lời khó nghe nhưng đều là phụ nữ, trong lòng nàng đương nhiên hiểu được ý ngầm trong câu nói vừa rồi của Cảnh Nhuế, mấu chốt chính là ở chữ “Dỗ dành”.
Biết đâu là điểm dừng, Trì Gia vội vàng kéo tay Cảnh Nhuế, cười khanh khách nói: “Chị đừng tức giận em nữa, em hát cho chị nghe nhé.”
“Không cần nữa, đột nhiên không muốn nghe.” Cảnh Nhuế lạnh mặt nhìn Trì Gia, xoay người không thèm để ý đến nàng nữa, hôm nay thế nào cũng trị tính xấu này của nàng.
Cảnh Nhuế thật sự không vui sao? Trì Gia buông đàn ghi-ta trong lòng ngực ra, vội đứng dậy theo, ôm lấy Cảnh Nhuế từ sau lưng.
Trước kia đúng là cô rất ít khi chủ động đối với Cảnh Nhuế, kỳ thật có thể ôm cô Cảnh Nhuế mà không cần phải suy nghĩ gì nhiều, thật hạnh phúc.
Trì Gia uốn éo ôm chặt Cảnh Nhuế, mặt dày quấn quít Cảnh Nhuế không buông tay,