Ô tô chạy vù vù trên đường cái.
Cảnh Nhuế ngồi ở ghế lái lái xe, lơ đãng liếc mắt nhìn Trì Gia ngồi ở ghế lại phụ, môi mỏng khẽ mở: “Em sợ đi làm muộn như vậy sao không chịu dậy sớm hơn.”
Trì Gia chăm chú nhìn chiếc gương nhỏ trước mắt, cố gắng tranh thủ từng giây, dặm thêm phấn lên lớp kem lót trên mặt mình, tay chân luống cuống vội vàng còn không quên ném cái nồi này lên đầu Cảnh Nhuế: “Còn không phải tại chị sao.”
“Em thật không nói lý, lớn như vậy còn ngủ nướng, giờ lại trách chị sao?” Cảnh Nhuế bất bình nói, buổi sáng hôm nay cô tỉnh dậy sớm hơn Trì Gia, sau đó còn tri kỷ nhắc nhở Trì tiểu thư đến giờ đi làm rồi, nhưng Trì Gia còn ôm chặt lấy cô nói: Không muốn rời giường”, Cảnh Nhuế bị giọng làm nũng mềm mềm nhẹ nhẹ của Trì Gia đánh gục, cứ như vậy mà tùy theo ý nàng.
Kết quả, dậy muộn.
Trì Gia trở mặt sẽ không nhận người, lúc nàng tỉnh dậy ngồi trên giường còn tức giận trách Cảnh Nhuế không gọi nàng dậy.
Nhắc đến ngọn nguồn câu chuyện thì đúng là nàng đuối lý, Trì Gia im lặng không nói chuyện nữa, tiếp tục tự trang điểm.
Cảnh Nhuế trộm liếc nhìn Trì Gia dẩu miệng, từ lúc bà cô này rời giường đến giờ vẫn còn chưa hết giận dỗi.
Hai người đều im lặng, Cảnh Nhuế lái xe được một lúc, cuối cùng không biết làm thế nào, đành thỏa hiệp trước, cười nói: “Chị biết chị sai rồi mà, lần sau chị nhất định sẽ gọi em dậy đúng giờ.”
Sợ mình tức giận quá lâu lại phản tác dụng, Trì Gia quay đầu lại nhìn Cảnh Nhuế, ngay sau đó cũng nở một nụ cười thỏa mãn.
Đấu võ mồm cũng là ngọt ngào.
Tuy nàng và Cảnh Nhuế rất hay tranh cãi vặt vãnh nhưng sau đó sẽ luôn có một người chủ động xuống nước trước, chủ động dỗ dành đối phương.
Vươn một bàn tay ra lại không nhịn được thưởng thêm viên mứt quả ngọt ngào, từ lúc quen biết đến nay, bọn họ vẫn luôn như vậy.
Mười lăm phút sau.
Cảnh Nhuế vừa dừng xe trước tòa nhà văn phòng, Trì Gia đã vội vàng cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
“Cứ như vậy là đi rồi sao?” Cảnh Nhuế cũng cởi dây an toàn ra, vươn tay giữ chặt tay Trì Gia, chờ Trì Gia quay đầu lại, cô nghiêng người người, ôn nhu cười nói: “Chị vất vả chở em đi làm như vậy, em cũng không thể hiện chút gì đó sao?”
Khoảng cách này, ánh mắt này, giọng nói này, tất cả ám chỉ đều quá rõ ràng.
“Còn phải thể hiện cái gì chứ...” Trì Gia nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng lẩm bẩm xong, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Cảnh Nhuế, nàng vẫn nghiêng người lại...!vội vàng hôn lên môi Cảnh Nhuế một cái: “Em đi làm đây.”
“Được.” Cảnh Nhuế tuy miệng đáp ứng nhưng cô vẫn rũ mắt tiếp tục chậm rãi hôn môi Trì Gia.
Trì Gia nửa kháng cự nửa muốn, nàng hôn nhẹ lên môi Cảnh Nhuế hai cái, cuối cùng biến thành ngứa ngáy tâm can, tay phải nàng nắm lấy bả vai Cảnh Nhuế, khẽ đẩy ra nhưng môi vẫn dán trên cánh môi Cảnh Nhuế, Trì Gia thở dài nói: “Em bị muộn rồi.”
Cảnh Nhuế nhìn thời gian, sau đó nâng mặt Trì Gia lên: “Tám giờ năm mươi lăm phút, cho chị nửa phút.”
“Ừm...” Môi lại bị che lấp, Trì Gia hừ nhẹ một tiếng, chủ động hôn sâu.
Môi lưỡi dây dưa triền miên, từng hành động của hai người bọn họ vào buổi tối hôm qua như một bộ phim không ngừng hiện lên trong đầu Trì Gia, làm cho trái tim nàng gia tốc đập liên hồi.
Nếu hôm nay không phải đi làm, có lẽ nàng và hồ ly tinh sẽ ở trên giường đại chiến ba trăm hiệp...
Cảnh Nhuế rất có khái niệm thời gian, nói nửa phút thì cũng đúng nửa phút.
Trì tiểu thư hôn vẫn chưa đủ, đột nhiên môi Cảnh Nhuế rời ra, loại cảm xúc này thật sự rất khó chịu.
“Hôm qua đã hôn cả đêm rồi, còn chưa hôn đủ sao?” Cảnh Nhuế ngược lại trêu chọc Trì Gia.
Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế ra, xoay người biến thành con sói mắt trắng: “Cũng không biết là ai thèm khát không để cho em đi chứ.”
Nàng còn chưa gặp ai da mặt dày hơn so với Cảnh Nhuế, nói cái gì cũng chắc chắn mười phần, mặc kệ thế nào, họ Cảnh kia lúc nào cũng phải đúng.
“Nếu em còn không đi lên, thì em chắc chắn sẽ bị muộn.” Cảnh Nhuế thật tâm nhắc nhở.
Trì Gia không nói lời vô nghĩa, đẩy cửa xe bước xuống, dồn toàn lực bắt đầu chạy đua với thời gian.
Tích! Quẹt thẻ điểm danh.
Vẫn bị đến muộn, hơn nữa còn muộn đúng nửa phút...
Trì Gia vừa bước vào phòng thiết kế số ba, đồng nghiệp thuộc phòng thiết kế số ba đều ngẩng đầu lên.
Không phải chuyện gì lớn cả, chỉ là Trì nữ vương của phòng bọn họ chưa bao giờ đến muộn, hôm nay thế mà lại đến muộn.
“Chào buổi sáng, mọi người...” Trì Gia khẽ vén tóc, chào hỏi đồng nghiệp xung quanh, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp động lòng người không phù hợp với bầu không khí âm u của phòng thiết kế vào những ngày cuối tháng.
Dù sao cuối tháng chính là thời điểm kết toán công trạng, ai mà không có tâm sự nặng nề chứ.
Chỉ có Trì tiểu thư, lúc ngồi trước máy tính lên phương án thiết kế, thỉnh thoảng khóe miệng không khống chế được cong lên, nở nụ cười xán lạn hơn ánh mặt trời.
Ai cũng nói yêu đương sẽ làm cho con người ta cảm thấy thoải mái, yêu đời hơn, Trì Gia cảm thấy nàng và Cảnh Nhuế ở bên nhau, nàng thoải mái hơn gấp nhiều lần, dù sao mỗi lần ở cùng một chỗ với hồ ly tinh, nàng đều ‘nhộn nhạo’ như vậy.
***
Ngón tay trắng nõn thon dài cầm chiếc bút màu đỏ sậm, mực nước màu đen trôi chảy, chữ ký tiêu sái hiện trên nền giấy trắng tinh, trong văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tính bút viết trên giấy “sàn sạt”.
Cảnh Nhuế yêu cầu rất cao đối với môi trường làm việc, ở đây luôn luôn phải yên tĩnh.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, thanh âm không lớn nhưng bởi vì nơi này quá yên tĩnh, thành ra có vẻ đột ngột.
Tiếng bước chân dừng lại, hai người phụ nữ đứng ở cửa.
Một người tuổi đã hơi lớn, khóe mắt thoáng có thể nhìn thấy hai nếp nhăn, nhưng khí chất thanh lịch, thân hình khỏe khoắn đẹp đẽ khiến cho người ta khó có thể đoán ra được tuổi cụ thể; một người khác xấp xỉ tuổi Cảnh Nhuế, tóc dài ngang lưng đầy sự thành thục, lúc cười rộ lên thì vô cùng xinh đẹp cao ngạo.
Cảnh Nhuế đứng dậy, kéo mẹ Cảnh ngồi xuống sô pha: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Mẹ cũng không nói trước với con một tiếng.”
“Du Du sang bên này nhậm chức, mẹ tiện đường đến thăm con.”
“Đã lâu không gặp.” Bùi Du cười cười chào hỏi Cảnh Nhuế, nụ cười lúc này mới ít đi mấy phần cao ngạo không ai bì nổi.
Cảnh Nhuế không mặn không nhạt cười cười: “Hóa ra tổng giám đốc mà bố tôi đề cử lựa chọn là cô.”
"Đúng vậy."
“Thái độ của con là gì đây hả, Du Du đến thành phố L để giúp con, con phải cảm ơn người ta mới phải.” Mẹ Cảnh bất mãn với phản ứng lúc nào cũng thản nhiên, lạnh nhạt xa cách này của Cảnh Nhuế, lại nói, bà ấy và mẹ của Bùi Du có quen biết nhau, cho nên bà ấy đối xử với Bùi Du không khác gì con gái của mình.
“Đương nhiên phải cảm ơn, chỉ là không ngờ thôi, tại sao cô đột nhiên muốn đến thành phố L vậy?”
Bùi Du nửa đùa giỡn nói: “Tôi muốn đến học ở chỗ cô thêm một số thứ.”
Cảnh Nhuế cười không nói gì, chuyển đề tài tiếp tục tán gẫu cùng mẹ Cảnh: “Nếu mẹ đã đến đây rồi thì ở lại vài ngày nghỉ ngơi thăm thú xung quanh