Trì Gia bĩu môi bắt đầu lảm nhảm, một hơn nói ra một đống chuyện.
Họ Cảnh thật tàn nhẫn, cô không chỉ là hồ ly tinh mà còn là một con cáo già, mỗi đêm đều ăn mặc khêu gợi gọi video cho nàng, nhưng khi gặp mặt lại không chủ động tỏ vẻ gì cả.
Qua ba ngày, Trì Gia phát điên, rốt cục không chịu nỗi tĩnh mịch.
Trì Gia thừa nhận, nàng chưa đủ đẳng cấp để đấu cùng Cảnh nhuế, qua lần giáo huấn khắc sâu này, về sau có một số việc, có lẽ Trì tiểu thư không bao giờ… dám khẩu thị tâm phi nữa.
Cảnh Nhuế am hiểu nhất đấu tâm lý với người khác, biện pháp cô trị Trì Gia có thể nói là hạ bút thành văn, cô hiểu rõ để đối phó với Trì Gia ngạo kiều mạnh miệng như vậy, cô không thể chỉ đi dỗ dành được, có đôi khi phải khiến đối phương nóng nảy sốt ruột mới có thể thành khẩn thẳng thắn chủ động.
“Nhớ chị rồi sao?” Nhìn thấy Trì Gia trong màn hình sắp xù lông rồi, Cảnh Nhuế nhỏ giọng hỏi lại, cô còn cố ý kéo màn hình ra xa một chút, để cho cả nửa người trên của mình xuất hiện trên màn hình.
Trì Gia vốn đã rất nhớ rồi nhưng một mực sĩ diện muốn chết chờ Cảnh Nhuế chủ động.
Đêm dài đằng đẵng, Trì Gia chỉ có thể nhìn Cảnh Nhuế phong tình vạn chủng qua video, khuôn mặt kia, cần cổ kia, xương quai xanh, đầu vai, còn có rãnh ngực quyến rũ kia…
Liên tiếp mấy buổi tối đều như thế, Cảnh Nhuế tuyệt đối là cố ý.
Trì Gia hối hận, nếu hai ngày trước nàng đừng cưỡng ép như vậy, đồng ý để cô tới đón mình, thì hiện tại nàng đã có bạn gái xinh đẹp da trắng mềm để ôm dỗ dành, hạnh phúc biết bao rồi.
Dù sao nàng và Cảnh Nhuế đều phải đợi đến buổi tối mới có thể gặp mặt nhau.
Mặc dù cách màn hình nhưng Cảnh Nhuế vẫn trêu chọc thành công, thậm chí hiệu quả còn vượt qua mong đợi.
“Nhớ vợ của em không?” Cảnh Nhuế cười cười, dịu dàng quyến rũ nói với người trong màn hình.
Trì Gia tỏ vẻ nhận thua, đã không muốn giấu suy nghĩ trong lòng nữa, nàng nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế trong màn hình di động, nén giận mà hung hăng mắng: “Chị nói xem?”
“Em không nói làm sao chị biết được?” Cảnh Nhuế tiếp tục đùa giỡn đối phương, mặt dày làm nũng với màn hình, lại tiếp tục hỏi câu hỏi kia lần thứ ba: “Vậy rốt cuộc em có nhớ chị không?”
Trì Gia im lặng một lát.
“Nhớ chị!” Rõ ràng là lời thổ lộ trong lòng như phải những lúc cãi nhau Trì Gia mới nói ra được, hiển nhiên là tác phong riêng của nàng, nàng ôm gối đầu trong ngực, lại một lần nữa chủ động nhắc tới chuyện chuyển nhà, giọng nói nhỏ như muỗi: “Ngày mai chị tới đón em…”
Sớm biết như thế thì nên làm từ lúc trước.
“Khả năng cuối tuần chị mới có thời gian, ngày mai có hội nghị ở thành phố khác, mấy ngày tới chị sẽ hơi bận.”
Lại là không có thời gian, Trì Gia ủ rũ, thuận miệng lẩm bẩm nói: “Chị có lúc nào mà không bận rộn.”
“Cuối tuần này nhất định sẽ đi ở cùng em, chỉ có hai người chúng ta.” Thật ra cuối tuần này Cảnh Nhuế cũng có lịch làm việc đã sắp xếp từ trước, chẳng qua suy xét đến tình huống đặc thù này nên sau lại hoãn lại.
“Chị nói lời này có quá sớm không, đến lúc đó lại không thấy bóng người…” Trì Gia không tin, bình thường cho dù là cuối tuần, Cảnh Nhuế vẫn giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Dáng vẻ Trì Gia dường như còn giận dỗi cô vì đêm hôm đó không đi đón nàng, Cảnh Nhuế đương nhiên cũng hiểu, Trì Gia tức giận không chỉ bởi vì chuyện kia mà là bởi vì cô có quá ít thời gian ở bên nàng: “Về sau sẽ không như thế nữa, chị đồng ý với em.”
Tuy rằng tình yêu của hai người cuồng nhiệt hận không thể từng giây từng khắc dính bên nhau, nhưng cuộc sống cũng không chỉ có tình yêu.
Trì Gia cũng có sự nghiệp của mình, vì thế ngoài miệng nàng có thể nén giận không buông tha nói vài câu nhưng trong lòng vẫn hiểu cho hoàn cảnh công việc của Cảnh Nhuế.
“Nếu công việc quá bận rộn, em có thể hiểu được, em nói thật sự đấy, em không tức giận.” Trì Gia sợ Cảnh Nhuế nghĩ nhiều, còn bổ sung thêm từ ‘thật sự’.
Mặc dù nàng không tức giận nhưng cũng không vui vẻ, Cảnh Nhuế chỉ là nhìn vẻ mặt Trì Gia lúc này thì cũng hiểu được, cô cười nói: “Công việc có thể quan trọng hơn so với em sao?”
Trì Gia nghe xong thì trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, chắc hẳn Cảnh Nhuế biết cuối tuần là sinh nhật nàng cho nên mới nói nhất định sẽ ở bên nàng.
Trì Gia cong khóe miệng, nói với Cảnh Nhuế: “Đương nhiên rồi, công việc sao có thể quan trọng hơn em được.”
"Bảo bối…”
Đột nhiên nghe thấy cô thấp giọng gọi nàng một tiếng như vậy, đáy lòng Trì Gia nhộn nhạo, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế, chờ đợi cô nói câu tiếp theo.
"Chị rất nhớ em."
Đơn giản chỉ bốn chữ như thế thôi, bởi vì được nói ra từ trong miệng cô mới trở nên có một không hai làm cho đáy lòng nàng vui mừng không thôi.
Cứ việc mình được Cảnh Nhuế dỗ đến vui vẻ thì Trì Gia vẫn bĩu môi nói: “Vậy sao chị còn chưa tới đón em? Em không cho chị tới đón em, chị lập tức không tới đón em hay sao!”
Một câu này mới là suy nghĩ chân thật nhất của Trì Gia, chẳng qua bình thường rất ít khi nàng nói ra miệng.
Bộ dạng của nàng ngay cả khi cố tình gây sự cũng rất đáng yêu.
Cảnh Nhuế nhìn màn hình mà không kiềm chế được nở nụ cười: “Về sau chúng ta đều đừng ngoan cố nữa, được không?”
“Được…” Trì Gia tỏ vẻ đồng ý, thời gian gặp nhau của hai người vốn đã không nhiều, hơn nữa mỗi lần cãi nhau đều là giày vò lẫn nhau mà thôi.
“Em đi ngủ sớm một chút.” Cảnh Nhuế chuẩn bị cúp điện thoại.
Trì Gia theo bản năng gọi Cảnh Nhuế lại: “Từ từ.”
"Làm sao vậy?"
Trì Già chần chờ một lát, mới ngọt ngào hỏi: “Muốn nhìn chị nhiều hơn một chút, không được sao?”
Dáng vẻ này của Trì tiểu thư thật khiến cho người ta muốn bắt nạt, Cảnh Nhuế cũng lưu luyến, dịu dàng nói: “Tiểu hồ ly tinh, đợi chị trở lại, xem chị như thế nào…”
“Chị muốn như thế nào?”
“Ăn em.”
“…”
Trì Gia cũng không biết từ khi nào mình ở trong mắt Cảnh Nhuế lại được vinh dự đặt cho mỹ danh ‘Tiểu hồ ly tinh’, chẳng qua, lúc buổi chiều nàng một mình nằm ở trên giường, chán muốn chết nhìn trần nhà, lúc đó nàng thật sự muốn Cảnh Nhuế đến ‘ăn’ nàng.
Lại một đêm không có người làm bạn bên cạnh.
Cảnh Nhuế phải đi sang thành phố khác làm việc, cô còn phải bận rộn mấy ngày liền.
Trong bóng đêm, Trì Gia ôm chặt gối đầu trong lòng ngực, giống như cố gắng tham luyến hít thở mùi hương trên người Cảnh Nhuế còn lưu lại đây, nhưng chung quy vẫn không phải Cảnh Nhuế.
Trằn trọc rất lâu sau, Trì Gia mới mơ mơ màng màng ngủ, có lẽ bởi vì thiếu thốn quá mức nên ban đêm Trì Gia mơ một giấc mộng xuân, trong mộng đương nhiên hồ ly tinh của nàng là nữ chính.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Gia vẫn còn hồi hồi trong giấc mơ vẫn chưa thoát ra được, nàng theo thói quen sờ soạng sang bên cạnh giường nhưng lại chỉ sờ vào khoảng trống không, lúc này mới ngồi dậy day day thái dương, nhìn rõ hiện thực.
Rèm cửa mỏng manh vẫn không ngăn được ánh nắng ấm áp tràn đầy vào trong phòng.
Trì Gia ngồi yên ở trên giường.
Không cứu được rồi, việc đầu tiên mỗi lần nàng rời giường chính là nhớ Cảnh Nhuế…
***
Rốt cục cũng chịu đựng tới thứ sáu.
Tám giờ tối.
Mấy người vừa nói chuyện vừa cười.
“Tối nay Trì nữ vương mời khách, chúng tôi phải để trống bụng để đợi ăn đấy, cũng không dễ dàng gì tóm được một cơ hội, sao có thể bỏ qua được.”
“Cũng không phải như vậy, từ sau bữa sáng tôi đã bắt đầu không ăn gì