“Dù sao, đêm nay em cũng trốn không thoát.”
“Trong đầu chị không nghĩ được thứ gì khác sao?” Trì Gia rốt cục tìm được cơ hội khinh bỉ đối phương, Cảnh Nhuế có tư cách gì mà cười nhạo trong đầu nàng nghĩ toàn hình ảnh khêu gợi, trong khi cô cũng không nhìn lại xem mình như thế nào...
‘Đây chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường mà thôi, có nhu cầu đương nhiên phải giải quyết rồi.” Cảnh Nhuế hợp tình hợp lý nói, cô vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Trì Gia, tiếp tục đùa giỡn: “Lúc trên giường, đây cũng là một phương thức trao đổi tình cảm, có gì mà phải ngại ngùng đâu?”
Cảnh Nhuế lẳng lơ hết lần này đến lần khác, đã thế còn nói được cả ra miệng.
Trì Gia thật sự chịu thua Cảnh Nhuế: “Chị nói cái gì cũng đúng.”
Cảnh Nhuế hôn lên cái miệng hơi chu lên của Trì Gia, ánh mắt cô nhìn Trì Gia chứa ý cười, cô mở miệng dịu dàng nói một câu nói ngôn tình mà ấm áp: “Bởi vì yêu em cho nên mới muốn em.”
Cố tình mỗi lần Cảnh Nhuế nói một hai câu lời ngon ngọt, Trì Gia đều có thể bị dỗ đến mở cờ trong bụng.
Chẳng qua nàng cũng đồng ý với cách nói của Cảnh Nhuế, bởi vì hai người yêu nhau dần dần mới bước đến dục vọng, đây là điều tốt đẹp mà cũng thuần khiết nhất.
“Chị buông em ra…” Trì Gia vẫn bị Cảnh Nhuế ôm ngồi trên đùi.
Cảnh Nhuế cười cười tiếp tục hôn nàng.
Chỉ cần một người chủ động lập tức kích thích hai người cùng dây dưa, môi lưỡi khiêu khích quấn quýt nhau không dứt.
Chỉ trong chốc lát, mặt Trì Gia đỏ bừng, lần thứ hai nàng ôm lấy cổ Cảnh Nhuế, say sưa nhiệt tình hôn đáp lại.
Một thời gian dài cấm dục, lại vừa được nếm chút ngon ngọt, tự nhiên sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy…
Chín giờ tối.
Ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng yếu ớt, thành phố về đêm náo nhiệt phồn hoa.
Dòng người ồn ào đi lại, hình ảnh con người đan xen vào nhau, có nhóm tụ ba tụ năm đi với nhau, cũng có những cặp đôi đi song song nhau như hai người bọn họ.
“Nơi mà em muốn dẫn chị tới là nơi này sao?” Cảnh Nhuế bị Trì Gia một đường mạnh mẽ lôi kéo, lại thấy vẻ mặt nàng thần bí, cô còn tưởng rằng nàng muốn dẫn mình đi đến chỗ nào.
“Đúng vậy, chị đi dạo phố với em một lát, sau đó chúng ta đi xem phim…” Trì Gia dắt tay Cảnh Nhuế, trên mặt nở nụ cười tươi cười xán lạn, vừa nói về lịch trình tối nay của hai người.
Một kế hoạch lịch trình bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Em chỉ muốn làm những chuyện này thôi sao?”
“Em chỉ muốn làm mấy chuyện này thôi nhưng chị cũng chưa từng thỏa mãn em!”
Cảnh Nhuế nghĩ lại, Trì Gia nói cũng đúng.
Trì Gia đã sớm muốn nói, khi hai người ở bên nhau ‘hiệu suất cao’ thực sự, trực tiếp bắt đầu từ lúc lên giường, hoàn toàn đốt cháy giai đoạn yêu đương, đến cơ hội hẹn hò cũng không có.
Cho nên lúc trước Trì Gia mới muốn Cảnh Nhuế đàng hoàng theo đuổi nàng.
Nàng vẫn cảm thấy mối quan hệ yêu đương giữa nàng và Cảnh Nhuế thiếu mất một đoạn yêu đương hẹn hò bình thường mà ấp áp.
Bởi vì một lần lại một lần tình cảm càng lúc càng mãnh liệt, dần dần nàng và Cảnh Nhuế mới đến gần nhau hơn, có lẽ tình cảm mãnh liệt luôn luôn đốt cháy giai đoạn, bây giờ là tình yêu cuồng nhiệt, dù sao hết thảy đều tốt, còn có thể thế nào nữa?
Trì Gia hy vọng điều làm cho hai người bọn họ quyết tâm ở bên nhau, chính là giống như lúc này, khoảnh khắc hai người tay trong tay bình thường mà tốt đẹp, chứ không phải những lúc trên giường dây dưa khó dứt ra.
Muốn từng chút một dung nhập vào cuộc sống của đối phương, sau đó chậm rãi ở bên nhau, không thể rời xa nhau được nữa.
Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, dưới ánh đèn mờ nhạt trong đêm tối, nàng vẫn nở một nụ cười tươi như hoa.
Dường như Cảnh Nhuế cũng dần có thể hiểu được loại cảm giác vui sướng này.
“Mình chỉ cảm thấy, nàng có lẽ sẽ dạy cậu thế nào gọi là ‘yêu’.” Cảnh Nhuế nhớ tới câu nói mà Ninh Thiển từng đùa giỡn nói với cô, hiện giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy câu nói đó cũng có đạo lý.
Cảnh Nhuế chưa bao giờ chậm rãi nghiêm túc mà hưởng thụ cảm giác như vậy.
Thích một người không phải là thích một bộ phận nào đó của nàng ấy, mà là nguyện ý đón nhận toàn bộ tình yêu nồng cháy của nàng.
“Chúng ta đi sang bên kia.” Trì Gia hưng phấn túm lấy tay Cảnh Nhuế, thật không dễ dàng gì mới có được một cơ hội kéo Cảnh tiểu thư đi dạo phố cùng nàng.
Trì Gia rất thích những chỗ đông vui náo nhiệt, nàng lại càng thích đi cùng người mình yêu đến như chỗ náo nhiệt như vậy.
Nàng nắm tay Cảnh Nhuế đi vào trong trung tâm thương mại, hai đại mỹ nữ sóng vai đi bên nhau khiến không ít người phải quay đầu nhìn lại.
“Màu này đẹp chứ?”
“Đây là màu thịnh hành của năm nay đấy…”
“Đừng thử ở chỗ này,” Cảnh Nhuế giữ chặt tay Trì Gia: “Về nhà thử cho một mình chị xem.”
Trì Gia còn chưa kịp phản ứng lại, Cảnh Nhuế đã nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi mua toàn bộ chỗ này.”
Đi dạo phố với Cảnh Nhuế, câu mà Trì Gia nghe nhiều nhất là:
“Toàn bộ đều mua hết.”
“Đều mua.”
“Quẹt thẻ.”
“Chị không cần phải mua nhiều như vậy…” Trì Gia lúc này mới ý thức được bên cạnh mình là một phú bà tiền nhiều như nước, tuy rằng trước kia Trì tiểu thư cũng từng nghĩ giá mà bên cạnh mình có một người giàu có, ngẫm lại chỉ cảm thấy mình mơ mộng hão huyền.
Nhưng lúc này… Trong lúc nhất thời, nàng đúng là không thích ứng kịp.
“Bằng này nhiều quá sao?” Cảnh Nhuế không cho là đúng, cô nhìn Trì Gia nói: “Em thích là được rồi.”
“Nhưng mà…” Trì Gia còn chưa nói xong, một chị gái nhân viên trong cửa hàng nghe xong đều muốn xỉu: “Người đẹp, bạn thân của cô đối với cô thật tốt! Thật hâm mộ cô quá!”
Trì Gia và Cảnh Nhuế tuy vẫn đang tay nắm tay nhau, chẳng qua hai cô gái nắm tay nhau như vậy công khai đi ngoài đường cũng rất bình thường.
“Không phải bạn thân.” Trì Gia đột nhiên thốt lên, nghĩ ngợi một lúc mới vô cùng đắc chí nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Có một người bạn gái xinh đẹp như vậy mà vẫn phải yêu đương giấu giếm, hôm nay Trì tiêu thư rốt cuộc không muốn giấu nữa.
Cảnh Nhuế nghe Trì Gia nói như vậy thì không giấu nổi vui vẻ, cô hưng phấn nói với người bên ngoài: “Quẹt thẻ mua đồ cho vợ là điều nên làm.”
Trì Gia phát hiện ra, mỗi lần Cảnh Nhuế đều muốn chiếm tiện nghi từ nàng nhiều hơn một chút, trước kia cô đều nói nàng là bạn gái, hiện tại mỗi lần ra bên ngoài cô đều trực tiếp gọi vợ.
“A… Thì ra là thế, tôi chưa nói đâu, hai người vừa tiến vào tôi đã cảm thấy rất xứng đôi rồi.” Chị gái nhân viên cửa hàng ngẩn người ra, sau đó vui vẻ ra mặt, thuận thục nịnh hót vỗ mông ngựa.
“Rốt cục em cũng dám thừa nhận chị là bạn gái của em sao?”
“Có cái gì mà dám với không dám, chị vốn là bạn gái của em mà.”
“Nhìn em hẹp hòi kìa.”
Hai người lại đi dạo mấy tầng trung tâm thương mại.
Nhìn đống túi lớn túi nhỏ xách trong tay, Trì Gia ngọ ngoạy một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Em đã nói là đi dạo phố cũng không phải là muốn chị mua… này nọ cho em.”
Nàng nói những lời này ra xong cũng tự cảm thấy kỳ quái.
“Chị không nên mua cho em sao? Đừng có ngoan cố với chị.” Cảnh Nhuế một câu phản bác lại lời Trì Gia, nói xong còn trêu ghẹo: “Tiền chị kiếm ra không để cho em tiêu, chẳng lẽ cho phụ nữ khác tiêu sao?”
“Chị dám!” Trì Gia nháy mắt bùng nổ giống như ăn phải đạn, từ ‘phụ nữ khác’ tuyệt đối là cấm kỵ của Trì Gia, mỗi lần Cảnh Nhuế nhắc tới nàng đều như chuẩn bị nổi giông bão.
"Trong nhà có một con cọp mẹ như vậy, chị nào dám.”
"Cảnh Nhuế! Chị mắng em sao!" Bây giờ quan hệ của Trì Gia và Cảnh Nhuế giống như càn không xoay chuyển, trước kia là Cảnh Nhuế mặt nặng mày nhẹ khắt khe với Trì Gia, hiện giờ đổi ngược lại là Trì Gia giày vò lại gấp đôi.
“Không đúng, chị mới là cọp mẹ…” Trì Gia múa móng vuốt, Cảnh Nhuế ha ha cười, cô nhéo nhéo một bên má phúng phính của Trì Gia: “Em cũng là con cọp xinh đẹp đáng yêu nhất, như thế là được rồi chứ?”
Trì Gia vẫn mất một lúc mới phản ứng lại: “… Chị còn mắng em.”
"Ha ha ha… Đừng đùa nữa, chị đi xem phim với em."
Hai người trước hết xách túi lớn túi nhỏ bỏ vào trong xe, bởi vì buổi chiều hai người đều uống rượu cho nên Cảnh Nhuế để lái xe riêng của mính lái xe tới.
Bọn họ hứng thú bừng bừng kéo nhau tới rạp chiếu phim, kết quả xem phải một bộ phim dở tệ, tiếng mắng chửi vang lên xung quanh, nhưng tâm trạng của Trì Gia vẫn vui vẻ như cũ, nàng ăn hết một bịch bỏng ngô lớn lại uống một cốc trà sữa lớn, lấp đầy dạ dày mình.
Lúc Trì Gia lôi kéo Cảnh Nhuế ra khỏi rạp chiếu phim thì lúc này đã hơn mười một giờ đêm.
Trên đường đã vắng người đi lại.
Dạ dày của Trì Gia hơi đầy vì ăn quá nhiều, Cảnh Nhuế bèn dẫn theo nàng đi bộ dọc đường để tiêu thực.
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, khiến cho lòng người càng thêm sung sướng, khóe miệng Trì Gia không nhịn được nhỏ giọng hát một ca khúc nào đó, Cảnh Nhuế đi ở bên cạnh nhìn nàng không rời, Trì tiểu thư cứ như vậy nở nụ cười suốt cả đêm.
Bởi vì nàng, Cảnh Nhuế đã lâu không cười cũng phải vui vẻ theo, mặc dù hai người làm mấy chuyện nhịn qua thật không thú vị chút nào nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thú vị, giống như hiện tại bọn họ lãng phí thời gian tản bộ trên đường cái.
“Mới chỉ đi dạo phố với xem phim mà em đã vui vẻ như vậy sao?” Cảnh Nhuế chậm rãi bước bên nàng, hỏi, trong lòng nghĩ thầm Trì tiểu thư thật dễ dỗ.
Có đôi khi Trì Gia cảm thấy Cảnh Nhuế đặc biệt có tình thú, nhưng cũng có đôi khi lại cảm thấy so với nàng Cảnh Nhuế cũng thiếu rất nhiều tình thú, có lẽ tình thú đối với hồ ly tinh chỉ giới hạn ở trên giường.
“Vấn đề không phải ở đi dạo phố và xem phim…”
“Vậy bởi vì sao?” Cảnh Nhuế thuận miệng hỏi.
“Bởi vì…” Dưới ánh đèn đường, bước chân hai người đều ngừng lại, Trì Gia xoay người đối mặt với Cảnh Nhuế, ánh sáng ấm áp bao phủ trên người nàng, nụ cười của nàng lúc này dịu dàng hơn