“Chị phải đến đó với em.”
Trì Gia lại một lần nữa bị giọng nói hơi mệt mỏi mà ấm áp của Cảnh Nhuế làm cho cảm động, không phải bởi vì Cảnh Nhuế giỏi nói những lời ngon ngọt, mà bởi những gì Cảnh Nhuế làm đối với nàng, chưa bao giờ ít hơn lời nói ra miệng.
Trước kia Trì Gia vẫn luôn cho rằng mình mắt mù mới thích Cảnh Nhuế, nhưng hiện tại, nàng cảm thấy mình thật may mắn mới gặp được Cảnh Nhuế.
“Em đi ngủ sớm đi.” Cảnh Nhuế nhìn qua màn hình thấ Trì Gia đã tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ áo ngủ.
“Em chưa ngủ…”
"Làm sao vậy?"
Còn có thể như thế nào nữa? Nàng muốn nhìn vợ mình nhiều hơn một chút.
“Em không ngủ được…” Trì Gia không chớp mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt Cảnh Nhuế, vài giây sau mới rốt cục mơ hồ thừa nhận: “Em nhớ chị.”
Một khắc kia khi Trì tiểu thư chịu thua luôn đáng yêu nhất.
Cảnh Nhuế rất vừa lòng với câu trả lời của Trì Gia, cô còn cố ý học theo giọng điệu của nàng vừa rồi mà trêu chọc: “A, chúng ta mới cách xa nhau được vài ngày thôi đấy?”
“Chị không nhớ thì còn gọi video cho em làm gì, để hoàn thành nhiệm vụ sao?” Trì Gia xoay người lườm người bên kia điện thoại một cái, vốn dĩ nàng chuẩn bị tâm lý sẽ ở đây một tuần sau đó mới trở về bên kia với Cảnh Nhuế, nhưng có lẽ lúc nãy Cảnh Nhuế nói ngày mốt sẽ tới tìm nàng, ngước lại làm cho nàng nôn nóng chờ không kịp.
“Chị có chỗ nào không nhớ?” Cảnh Nhuế cười cười ghé sát mặt vào màn hình, dùng giọng điệu ám muội, gợi cảm, hấp dẫn người nhất của cô mà thì thầm: “Chị nhớ em, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu nhớ em, chỉ hận không thể ngay lập tức đi tìm bảo bối của chị.”
Nghe thấy Cảnh Nhuế lại gọi nàng là ‘bảo bối’, Trì Gia không nhịn được cười rộ lên.
“Nói thật dễ nghe, mấy ngày trước lại không thấy chị chủ động gọi điện thoại cho em đâu.” Trì Gia nén giận oán trách Cảnh Nhuế, nhưng nàng hiểu công việc của Cảnh Nhuế rất bận rộn, tết âm lịch vốn để nghỉ ngơi ăn một bữa cơm nhưng lại biến thành các buổi tiệc xã giao, nghĩ đến cũng thấy đau lòng, Trì Gia lại nói: “Chị chú ý nghỉ ngơi đầy đủ giữ sức khỏe, một năm làm việc vừa rồi chị cũng không được nghỉ mấy ngày.”
“Ngày mốt chị tới bên đó, coi như đi du lịch thư giãn.
Em có thể bớt thời gian một ngày, ở cùng vợ của em được không?”
Trì Gia nghĩ đến chuyện công khai xu hướng tình dục thì lại đau đầu, nhưng cố tình Cảnh Nhuế lại nói đến thoải mái như vậy: “Chị đến rồi nói sau, để em đặt khách sạn cho chị.”
“Chẳng lẽ chị không được đến ở trong nhà em sao?”
“Ở trong nhà em…” Trì Gia ấp a ấp úng.
“Trì Gia, em sợ cái gì sao? Mặt bị dọa đến trắng bệch rồi.”
“Đâu có?!” Đúng là lúc nàng nghe thấy Cảnh Nhuế nói như vậy thì trong lòng lộp bộp một tiếng, nàng biết Cảnh Nhuế đang trêu đùa nàng: “Ngày mốt chị đến lúc mấy giờ? Để em ra sân bay đón chị.”
“Ba giờ chiều.”
***
Ngày này, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống đến 0 độ.
Cả một đêm mưa tuyết đầy trời.
Sáng sớm, Trì Gia mơ mơ màng màng theo thói quen vươn tay ra khỏi chăn sờ soạng bên cạnh, cuối cùng vẫn mở mắt ra, tay nàng vẫn đụng phải gối đầu, nàng uể oải rời giường kéo rèm che cửa sổ ra, trước mắt một mảnh trắng xóa.
Trì Gia đứng trước cửa sổ uốn éo thắt lưng, tuyết rơi trắng xóa phủ khắp nơi thật đẹp.
Bây giờ đã bảy giờ.
Trì Lệ Thư đang ở phòng bếp làm bữa sáng, động tác vô cùng thuần thục, lúc nhìn thấy Trì Gia xuất hiện trước mắt thì hơi bất ngờ: “Hôm nay sao đột nhiên con lại dậy sớm như vậy?”
Trì Gia ngó đầu vào nhìn trong phòng bếp, cười làm nũng với Trì Lệ Thư: “Có lẽ do bữa sáng quá thơm nên làm con đói bụng tỉnh ngủ.”
Bình thường Trì Gia không ngủ tới chín giờ cũng sẽ không rời giường, hôm nay đột nhiên nàng lại tỉnh rất sớm, Cảnh Nhuế rõ ràng đã nói ba giờ chiều mới đến đây.
“Nếu con đã tỉnh rồi thì nhanh đi rửa mặt đi, chuẩn bị ra ăn điểm tâm.”
"Tuân lệnh!" Trì Gia cào cào tóc, kéo bước chân đi vào toilet.
“Thật là luộm thuộm, có con gái nhà ai giống như con không.” Trì Lệ Thư cười nói, bà ấy nhìn theo bóng lưng Trì Gia thật lâu, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, cuối cùng lại cúi đầu thở phào một hơi.
Trên bàn cơm, hai mẹ con yên tĩnh cùng nhau ăn sáng, chỉ còn một hai tiếng nhai nuốt thức ăn.
Trì Gia thường xuyên liếc nhìn Trì Lệ Thư, nàng trở về nhà nhiều ngày như vậy, nàng có một loại cảm giác rất rõ ràng, dường như mẹ nàng cũng giống như nàng, trong lòng đang cất dấu chuyện gì đó.
Trực giác của phụ nữ luôn luôn chuẩn.
Chén cháo ấm nóng trên bàn dần nguội đi, hơi nước bốc lên nhè nhẹ, Trì Lệ Thư lưỡng lự nửa ngày vẫn chưa uống cháo: “Gia Gia…”
"Sao ạ?"
“Con ăn bánh chẻo đi, mẹ cố ý làm bánh chẻo nhân ngô và nõn tôm cho con.”
“Con ăn đây.” Trì Gia ăn liền một lúc hết nửa bát con bánh chẻo, nàng chậm rãi nhai nuốt, cuối cùng vẫn dựa theo trực giác mà hỏi thẳng: “Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con sao?”
“Đúng là có chuyện.”
Trì Gia cười: "Mẹ nói đi, con nghe."
Trì Lệ Thư lại gắp bánh chẻo cho Trì Gia: “Ăn xong rồi nói sau.”
“Mẹ.” Trì Gia buông chén đũa trong tay xuống, nàng cảm thấy chuyện này nhất định phải hỏi rõ ràng, mẹ nàng rốt cuộc là đang giấu tâm sự gì: “Mẹ vẫn nên nói thẳng đi, mẹ… có phải mẹ muốn nói đến đối tượng của mẹ đúng không?”
Trì Lệ Thư do dự một lúc nhưng vẫn cuối cùng khẳng định một câu: “Ừ.”
“Con biết mà.” Trì Gia đột nhiên có một loại cảm giác thoải mái, nhiều năm như vậy rồi, nàng đã nhiều lần muốn nghe chuyện tình cảm của mẹ nàng có kết quả, về phần tại sao Trì Lệ Thư lại do dự, nàng nghĩ nàng cũng đã có thể đoán được bảy tám phần trong nguyên nhân đó: “Nếu mẹ muốn rời nơi này đi ra ngoài ở, cũng không sao đâu, con ủng hộ mẹ, con nói thật đấy.”
“Gia Gia, mẹ đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyện này không nên gạt con…” Trì Lệ Thư đã suy nghĩ cặn kẽ, lúc này bà ấy vô cùng nghiêm túc nói chuyện.
“Sao lại không nên gạt con, đây là chuyện tốt mà, rốt cục là có chuyện gì?”
“Buổi tối lại nói chuyện cụ thể với con.”
“Đêm nay…” Trì Gia đột nhiên chột dạ: “Đêm nay có thể con không về nhà.”
“Con có việc gì sao?”
Từ lúc Cảnh Nhuế nói muốn đến đây, Trì Gia đã chuẩn bị tốt lý do rồi, lúc này chỉ cần thuận miệng nói láo thôi: “Hôm nay con tụ tập với bạn bè, có lẽ sẽ không trở về nhà ăn cơm tối.”
Hôm nay Cảnh Nhuế mới đến đây, Trì Gia tự nhiên không thể mặc kệ để Cảnh Nhuế một mình một người ở trong khách sạn được, nếu không, đoán chừng cuộc sống của nàng sẽ không có ngày lành trong một thời gian dài.
“Ừ, con đi chơi với bạn cho thoải mái.” Trì Lệ Thư đáp.
Trì Gia lại càng tò mò hỏi: “Bây giờ mẹ nói cũng giống nhau thôi.”
Trì Lệ Thư nghĩ ngợi, cười nói: “Cho mẹ một chút thời gian chuẩn bị.”
“Chuyện này còn cần phải chuẩn bị sao? Được rồi được rồi, con đều nghe theo mẹ hết.” Trì Gia vẫn cảm thấy phản ứng của mẹ nàng không giống thường ngày, nàng uống hết nửa bát cháo rồi nói tiếp: “Đúng rồi, mẹ, mẹ cho con mượn dùng xe của mẹ buổi chiều nay nhé, con muốn đi đến sân bay đón một người bạn.”
Trì Lệ Thư đáp ứng.
Trì Gia nhẹ nhàng thở phào một hơi trong lòng, may mắn bà ấy cũng không hỏi cụ thể người bạn đó là ai.
Hơn hai giờ chiều, Trì Gia lái xe đến sân bay, nào ngờ hôm nay thời tiết không tốt, chuyến bay đến trễ nửa giờ, Trì Gia chỉ có thể ngồi ở sân bay mòn mỏi mong chờ.
Từ trước đến nay Cảnh Nhuế luôn giữ một phong cách ăn mặc đơn giản mà thành thục, chỉ là càng đơn giản ngược lại khí chất của cô lại càng toát ra mạnh mẽ, cô đi giày cao gót tiêu sái cao ngạo bước ra từ khu vực cửa ra của máy bay, nhưng khi cô nhìn thấy Trì Gia, nụ cười trên mặt vừa xinh đẹp lại quyến rũ dụ dỗ người.
Trì Gia vừa nhìn thấy Cảnh Nhuế, đầu óc gần như quên tất cả, bước chân không tự chủ được bước nhanh hơn, vội vàng chạy lại gần Cảnh Nhuế, chuyện đầu tiên là vòng tay ôm thắt lưng Cảnh Nhuế, tựa đầu vào cổ cô mà cọ cọ, lúc này nàng đã không còn tâm trí để ý đến người đến người đi xung quanh mình.
Thật ra nếu so sánh thì Trì Gia dính người hơn so với Cảnh Nhuế, tuy ngoài miệng nàng rất ít khi nói những lời ngọt ngào nhưng hành động thì đã sớm bộc lộ hết, nhất là sau một thời gian hai người không gặp mặt nhau, nàng nhớ đối phương nhiều hơn lời đã nói.
Lúc ôm chặt Cảnh Nhuế, Trì Gia mới ý thức được bản thân mình ỷ lại vào Cảnh Nhuế mãnh liệt đến mức nào.
Cảnh Nhuế thấy dáng vẻ này của Trì Gia thì đáy lòng bỗng vô cùng khẩn trương, cô buông vali hành lý