Thật tình nhắc nhở: nếu đã quên nội dung trước, các bạn có thể đọc lại chương 8, 31, 32, 36, 37, 39, 40
Rèm cửa thật dày che kín cửa sổ sát đất, chỉ để lại một khe hở nho nhỏ, ánh nắng mặt trời nóng rực chói chang xuyên qua khe hở đó rơi xuống tấm thảm màu xám.
Người trong phòng biết hôm nay là một ngày nắng đẹp rực rỡ.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu.
Ninh Thiển từ trên sô pha ngồi dậy, đầu óc choáng váng, nàng xoa cái trán, liếc nhìn nửa chén rượu mạnh còn chưa uống hết ở trên bàn trà, ngây ngốc một lát, nàng nhớ lại, tối hôm qua là lần cuối cùng nàng uống rượu vì Ôn Cận.
Trên thảm, tấm ảnh chụp bị xé rách vương vãi trên mặt thảm.
Dựa vào ánh sáng mờ mờ trong phòng, nàng nhìn thấy từng hình ảnh bị xé nát, trong đầu Ninh Thiển lập tức hiện ra khuôn mặt kia, tấm ảnh lưu niệm chụp chung của nàng và Ôn Cận cứ như vậy mở ra.
Những năm tháng đại học, hào hoa phong nhã.
Bình thường, đây là tấm ảnh quý giá nhất của Ninh Thiển, tối hôm qua nàng uống rượu say, giống như người điên, xé nát tấm ảnh thành mảnh nhỏ.
Cảnh tượng lần đầu tiên nàng và Ôn Cận gặp nhau như khắc sâu vào trong lòng Ninh Thiển, đó là buổi lễ chào đón tân sinh viên đại học năm nhất, nữ thần xinh đẹp nhất, cao nhất, lạnh lùng nhất khoa ngồi ngay bên cạnh nàng.
"Tôi tên là...!Ninh Thiển."
"Ôn Cận."
Mới đầu, Ninh Thiển cũng không có cái cảm xúc lén lút thích Ôn Cận, mà chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ đối phương, ngay cả một câu nói của Ôn Cận cũng khiến cho nàng mặt đỏ tim đập.
Sau đó, hai người càng ngày càng gặp nhau nhiều hơn, thứ tình cảm nào đó cứ như vậy nảy mầm.
Ninh Thiển cũng cảm nhận được Ôn Cận là một người khiến người khác khó có thể không động tâm cho được, bất luận là ai cũng đều hâm mộ dáng vẻ bề ngoài của cô, còn có khí chất thong dong dịu dàng kia.
Ninh Thiển chỉ có thể lấy danh nghĩa tình bạn để tới gần Ôn Cận, chứ nàng nào dám theo đuổi cô, nàng hiểu rõ, mình chẳng qua cũng chỉ là một người rất bình thường trong rất nhiều người thầm mến Ôn Cận, càng đừng nói là Ôn Cận còn không thích phụ nữ.
Ninh Thiển cũng hiểu được đạo lý là tình cảm đơn phương của nàng trong mắt đối phương có lẽ không đáng một xu.
Dù vậy, Ninh Thiển vẫn càng lúc càng lún sâu vào thứ tình cảm đó, thậm chí đôi khi chỉ bởi vì một nụ cười lịch sự của Ôn Cận đối với nàng cũng khiến nàng hãm sâu hơn.
Chuyện tạm rời vị trí công tác cũng bởi vì các loại tình huống đột xuất mà kéo dài tới tận tháng tư.
Lần này rời khỏi Ôn Cận, Ninh Thiển cũng không giống mấy năm trước không cam lòng xuất ngoại nữa, có lẽ bởi vì nàng đã biết được đáp án chính xác, Ôn Cận mãi mãi không thể là của nàng.
Mấy năm nay, nàng chưa bao giờ dám thổ lộ cõi lòng với Ôn Cận, cũng là bởi vì sợ ngày này, cái ngày mộng tưởng duy nhất của nàng có thể vỡ nát, nhưng ngày này cuối cùng vẫn đến.
Có lẽ chỉ khi giấc mộng lâu nay hoàn toàn vỡ nát, một cuộc sống khác mới có thể bắt đầu.
Ninh Thiển dựa vào sô pha, lẳng lặng suy nghĩ, mấy tháng này đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn bao gồm cả một đêm kia của nàng và Ôn Cận.
Nếu suy nghĩ theo hướng lạc quan thì tình hình cũng không chán nản như vậy, nàng đã được ngủ với nữ thần của lòng mình rồi! Ninh Thiển tìm đủ lý do để tự an ủi mình, ít nhất đêm đó nàng cảm thấy Ôn Cận cũng yêu nàng, cho dù đây chỉ là ảo giác của một mình nàng.
Chuyện xảy ra đêm đó giống như một gáo nước lạnh thấu xương dội từ đâì đến chân Ninh Thiển, đồng thời cũng khiến nàng tỉnh táo hơn.
Tình cảm của nàng dành cho Ôn Cận quá cố chấp, quá thấp hèn, tình yêu không nên là dạng như thế này…
Cho nên, tất cả đều đã kết thúc rồi.
Ninh Thiển đứng dậy kéo rèm cửa ra, nháy mắt ánh mặt trời chói chang tràn vào xua tan không gian u ám trong phòng, cũng xua tan u ám trong lòng nàng.
Ninh Thiển tựa vào cạnh cửa sổ, mắt hơi híp lại nhìn xa xa.
Lúc này đây, nàng thật sự không muốn tiếp tục luyến tiếc người và sự việc đã qua nữa.
Lúc muốn xem thời gian, Ninh Thiển mới phát hiện di động của nàng đã tắt máy từ tối hôm qua, cho đến bây giờ còn chưa khởi động lại.
Lúc này đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Ninh Thiển mệt mỏi lê bước chân ra tới cửa.
Người đứng ngoài cửa là Ôn Cận, Ninh Thiển ngay người ra một lát, cuối cùng vẫn mở cửa ra, giống như đang giận bản thân, nàng hiểu càng để ý thì càng trốn tránh, bắt đầu từ hôm nay nàng quyết định không quan tâm đến Ôn Cận nữa, tự nhiên nàng cũng không cần phải trốn tránh nữa.
Hôm nay nhiệt độ không khí hơi cao, thời tiết đã bắt đầu có hơi thở của đầu hạ.
Ôn Cận đứng ngoài cửa, thoáng có thể cảm giác được cô tới rất vội vàng, khi nhìn thấy Ninh Thiển xuất hiện ở cửa, lúc này Ôn Cận mới thở phào một hơi nói: “Cậu ở nhà là tôi yên tâm rồi.”
Lúc khởi động lại di động, Ninh Thiển mới nhận ra bây giờ đã hơn mười một giờ trưa, nàng không đi làm cũng không xin phép nghỉ, cứ như vậy mất tích nửa ngày, trong di động có rất nhiều tin nhắn đến và cuộc gọi nhỡ dồn dập oanh tạc.
Tin nhắn và cuộc gọi nhiều nhất là của Ôn Cận.
“Hôm nay sao cậu không đi làm? Cũng không nghe điện thoại.”
Ôn Cận hỏi quá thân thiết, mà Ninh Thiển lại chỉ trả lời qua loa: “Di động bị hết pin tự động tắt nguồn, tôi cảm thấy không thoải mái nên ngủ quên.”
Ninh Thiển lạnh nhạt như vậy làm cho Ôn Cận không biết phải làm sao, cô thoáng ngửi thấy mùi rượu trên người Ninh Thiển, yên lặng mấy giây, lại hỏi: “Không thoải mái trong người sao còn uống rượu, cậu phải nghỉ ngơi cho tốt chứ.”
“Buổi chiều tôi sẽ đến công ty.” Ninh Thiển yếu ớt nói, nàng cũng không hề mở lời mời Ôn Cận vào nhà: “Giám đốc Ôn, nếu cậu không có chuyện gì, mời cậu trở về.”
“Sao lại không thoải mái?” Ôn Cận thấy sắc môi Ninh Thiển trắng bệch thì bước tới gần, vươn tay sờ lên trán nàng: “Có phải cậu bị sốt…”
“Cậu đừng động vào tôi.” Ninh Thiển nghiêng đầu né tránh tay Ôn Cận.
Hai người giằng co một lúc, bầu không khí vô cùng xấu hổ.
"Thiển Thiển…” Ôn cận không muốn nhìn thấy Ninh Thiển như vậy, Ninh Thiển trước kia thích cười biết bao nhiêu, lúc này giống như thay đổi thành một người khác, Ôn Cận hiểu rõ Ninh Thiển như vậy là bởi vì mình, trong lòng cô cũng rất khó chịu, không phải chỉ có mỗi áy náy.
Ninh Thiển rũ mắt: “Tôi không sao, cậu đi đi.”
“Tôi có lời muốn nói với cậu.” Ôn Cận vẫn không có ý định rời đi, trong khoảng thời gian này cô đã bình tĩnh lại và tự hỏi lòng mình, cô cũng muốn tìm một cơ hội để nói rõ lòng mình với Ninh Thiển.
"Cái gì?"
Ôn Cận đứng nguyên tại chỗ nhìn Ninh Thiển, cuối cùng mở miệng: “Cậu có thể cho tôi một cơ hội nữa được không?”
“Cơ hội gì cơ…” Ninh Thiển biết rõ Ôn Cận đang ám chỉ điều gì nhưng vẫn hỏi lại.
Thật ra sáng hôm đó khi tỉnh dậy ở trên giường, nàng đã từ bỏ hết tất cả tôn nghiêm của mình mà cầu xin Ôn Cận tiếp nhận của nàng nhưng chỉ nhận được một câu “Tôi đã kết hôn” của Ôn Cận.
Điều đó tương đương với việc giữa hai người bọn họ không thể phát sinh bất cứ mối quan hệ nào được nữa.
“Chuyện đã xảy ra thì cũng coi như đã từng phát sinh.” Ôn Cận giải thích, đứng nói là Ninh Thiển, ngay cả chính cô cũng không có cách nào xem như tất cả chưa từng xảy ra được, biết rõ giữa hai người bọn họ lúc này đã không thể giữ được tình bạn nhưng trong lòng cô vẫn không bỏ Ninh Thiển xuống được.
“Ý của cậu là chuyện chúng ta yêu đương sao?”
Ôn Cận không biết trả lời thế nào, nhưng mặc kệ như thế nào, hai người bọn họ cũng đã từng tự làm tổn thương lẫn nhau.
Ninh Thiển nén đau đớn trong lòng, lại