Mấy ngày nay, Tô Mặc Tu vô cùng bận rộn, vội vàng góp vốn, vội vàng làm chuẩn bị để công ty đưa ra thị trường.
Chờ bận rộn lên, y cũng không nhớ rõ việc liên hệ Thạch Thành Anh……
Không, y không phải không nhớ rõ việc liên hệ, thuần túy là liên hệ cũng vô dụng, căn bản là liên hệ không được.
Ngày đó Thạch Thành Anh tình ý miên man mà cáo biệt với y, hôn mặt y, cơ hồ y sắp phải cảm thấy Thạch Thành Anh là thích y.
Nhưng lúc sau…… Y liên hệ không được Thạch Thành Anh.
Dù Thạch Thành Anh thật sự vào viện nghiên cứu cũng không đến mức suốt hai tháng cũng không thể liên hệ y chứ?
Bạn học cũ của y cũng có người làm nghiên cứu khoa học, còn có người chuyên môn nghiên cứu vũ khí, sau khi tốt nghiệp vào đơn vị quốc gia có quân hàm, nhưng bọn họ cũng không tới trình độ không thể liên lạc với người trong nhà.
Thạch Thành Anh cho dù có giỏi giang nhưng hắn mới 18 tuổi, chung quy không có khả năng tham dự đến hạng mục quan trọng đến mức hai tháng không thể liên hệ với bên ngoài, cả một tin nhắn bình thường cũng không thể gửi chứ?
Cho nên, kỳ thật là Thạch Thành Anh không muốn liên hệ y?
Có lẽ ngày đó, là Thạch Thành Anh đã thương hại y.
Tô Mặc Tu khó chịu trong lòng, cũng đem càng nhiều tâm tư đặt trên công ty hơn.
Cha Tô mẹ Tô thấy thế, đau lòng không thôi.
Ngày đó, từ sau khi con trai nhỏ biết được con lớn thích một tên béo, bọn họ vốn muốn hỏi con lớn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Nhưng buổi tối hôm đó con trai lớn không trở về, vậy còn chưa tính, con trai nhỏ còn nói cho bọn họ, mập mạp kia đã được đặc chiêu đi rồi, vứt bỏ con trai lớn của bọn họ!
Cái này gọi là chuyện gì?
Con trai lớn của bọn họ ưu tú như vậy, còn bị người ghét bỏ?
Cha Tô mẹ Tô không muốn tin tưởng, nhưng khi gặp lại con lớn, con lớn lại thất hồn lạc phách…… Làm cho bọn họ cũng không dám hỏi xem có phải thực sự có chuyện như vậy hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui…… Chử nữ sĩ đi sang chỗ Colin mua mấy bức họa, tính toán cùng Colin tâm sự.
Lúc ấy Chử nữ sĩ mới hàm hồ mà nói: “Mặc Tu nhà cô gần đây hình như yêu rồi, đối tượng rất béo……”
Colin liền nói: “Anh ấy thật tìm một người mập mạp á?”
Chử nữ sĩ: “!!!”
Colin sao mà…… biết con bà tìm mập mạp?
Chử nữ sĩ cùng Colin trò chuyện, mới biết được sở thích đặc thù của con trai mình, thích cái loại gọi là….
bear này.
Chử nữ sĩ không thể không thừa nhận, bà đã chịu đả kích.
Từ khi biết con trai lớn thích nam giới, bà đã riêng đi tìm hiểu một chút quần thể này, còn tiếp thu xem một ít tiểu thuyết đam mỹ, video hay phim đam mỹ tương quan gì đó.
Hai trai đẹp đứng chung một chỗ, nói thật là rất đẹp mắt, bà đối với chuyện con lớn thích nam giới cũng không để ý quá nữa.
Nhưng con lớn thích một tên béo…..
Chuyện này….
Chử nữ sĩ sầu muốn chết.
Nhưng thẩm mỹ con người không dễ sửa à nha!
Chử nữ sĩ làm rất nhiều xây dựng tâm lý, thường thường đi tìm Colin để hiểu biết một ít chuyện trong giới, cuối cùng bất đắc dĩ mà tiếp nhận điểm này.
Sau đó…… bà liền nhờ Colin tìm cho con bà mấy người….
bear.
Nhưng mà chuyện này thật không dễ làm.
Đầu tiên là con bà thích tuổi còn nhỏ, tiếp theo…… Người trong giới muốn sống cuộc sống bình yên vốn đã ít béo lại càng ít.
Này còn chưa tính, một vài người béo hiếm hoi như vậy, diện mạo còn không dám khen tặng.
Chử nữ sĩ vốn dĩ cảm thấy bạn học của con trai nhỏ kia thật không đẹp, nhưng sau khi nhìn ảnh của các mập mạp khác….
Bà đột nhiên cảm thấy bạn học của con trai nhỏ thật là mi thanh mục tú!
Đứa nhỏ này tốt xấu tuổi trẻ làn da đẹp, còn không có cảm giác dầu mỡ.
Trách không được con trai lớn sẽ nhất kiến chung tình, mập mạp đẹp thật sự quá ít!
Vẫn luôn tìm hơn một tháng, Chử nữ sĩ mới thông qua Colin tìm được một mập mạp còn tính không tồi, bảo Colin mang theo mập mạp kia đi tìm con trai mình, làm quen với con trai một chút.
Colin vỗ bộ ngực nói: “Dì yên tâm, con nhất định giúp dì làm tốt mà!"
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Chử nữ sĩ cao hứng lên một cái, bèn mua một chút châu báu bên chỗ Colin.
Ờ, pham vi kinh doanh của Colin rất rộng, thứ có dính dáng tí xíu với nghệ thuật là bán hết.
Colin đáp ứng rất ngon, nhưng khi chuyện thực thi lên thì lại khó khăn tăng mạnh.
Ngày ấy, sau khi làm quen Tô Mặc Tu thất bại, Colin đã thêm Tô Mặc Tu làm bạn tốt.
Một anh công chất lượng tốt như vậy, dù không có biện pháp lộng tới tay, thêm trên WeChat, ngẫu nhiên đi ra ngoài chơi với tiểu tỷ muội, khoe ra một chút cũng khá tốt mà!
Chỉ là…… Colin nhắn tin cho Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu cũng sẽ trả lời, đặc biệt công thức hoá, cậu muốn hẹn Tô Mặc Tu ra tới…… Tô Mặc Tu căn bản là không muốn ra!
Tô Mặc Tu không ra, cậu làm sao giới thiệu đối tượng cho Tô Mặc Tu?
Vầy không phải làm khó người khác sao!
Colin đang phát sầu, Tô Mặc Tu đột nhiên đồng ý lời cậu mời, hẹn cậu tối gặp mặt ở một hội sở tư nhân.
Colin: Cơ hội tới rồi!
Tô Mặc Tu hẹn Colin gặp mặt thật sự là do trong những người y quen biết, chỉ có một mình Colin là đồng loại.
Hôm nay là sinh nhật của Thạch Thành Anh.
Lúc ấy Thạch Thành Anh lời thề son sắt mà nói trước sinh nhật sẽ trở về, nhưng mãi cho đến hôm nay, tới cùng ngày sinh nhật Thạch Thành Anh, hắn cũng không trở về, cũng không có bất luận tin tức gì.
Tô Mặc Tu một bụng không có chỗ nói, nghĩ tới nghĩ lui thì nghĩ tới Colin.
Colin thoạt nhìn rất có kinh nghiệm, vấn đề về phương diện cảm tình, có lẽ y có thể dò hỏi Colin một chút?
Gần đây Tô Mặc Tu vẫn luôn chủ động tăng ca, hôm nay trước thời gian thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến hội sở kia.
Kết quả, y mới vừa đi ra khỏi cổng lớn công ty thì nhận được một cú điện thoại, người gọi điện thoại cho y thế mà lại là thư ký Tào của thành phố T.
Công ty của Tô Mặc Tu vẫn luôn được chính phủ thành phố T xem trọng, chính phủ cũng cho một vài nâng đỡ tương quan.
Gần đây công ty Tô Mặc Tu có động tác rất lớn, chính phủ còn có người chuyên môn tới hiểu biết tình huống, vị thư ký Tào này đã để lại số điện thoại cho y, bảo y nếu có yêu cầu gì có thể đề lên.
Chính phủ địa phương vì giữ chân xí nghiệp, thật sự rất nỗ lực.
Nhưng dù như vậy, Tô Mặc Tu cũng không dám có điều chậm trễ với thư ký Tào, y rất nhanh tiếp điện thoại: “Thư ký Tào, xin chào!”
“Tiểu Tô, chào cậu chào cậu!” giọng thư ký Tào nghe có điểm hưng phấn, “Tiểu Tô, cậu thật là phúc tinh của thành phố T chúng ta nha!”
Tô Mặc Tu nghe được hơi ngốc ra, sao tự nhiên y lại thành phúc tinh của thành phố T rồi?
“Tiểu Tô! Lần này thật sự phải cảm ơn cậu! Ánh mắt của cậu thật không sai!” thư ký Tào cười rộ lên.
Tô Mặc Tu càng khó hiểu: “Thư ký Tào? Làm sao vậy?”
Tào thư ký nói: “Không có gì không có gì…… Tiểu Tô, cậu còn ở công ty không?”
“Tôi đã tan tầm rồi.”
“Tan tầm được đó! Đi chơi vui đi!” thư ký Tào lại nói vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Tô Mặc Tu: “……” Công ty của y tuy rằng không tồi, trước đó thư ký Tào cũng rất coi trọng, nhưng đối đãi với y đa phần là cổ vũ người trẻ tuổi, tuyệt đối không có thân thiết như lần này.
Đây là làm sao vậy?
Tô Mặc Tu không rõ, nghĩ đến Thạch Thành Anh không liên hệ được, cũng không có tâm tình làm rõ.
Y lái xe đến hội sở tư