A Tu tích cực thật đáng yêu!
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, thì nghe được giọng Lưu Nhạc Nhan từ trong phòng truyền ra: "A Tu cậu chờ được đạo diễn Cố chưa?"
"Chờ được rồi." Tô Mặc Tu đáp.
Lưu Nhạc Nhan từ trong phòng ra tới, hướng tới Ngôn Cảnh Tắc cười: "Đạo diễn Cố, A Tu nói cậu ấy có việc tìm anh, sáng sớm đã bắt đầu chờ anh rồi đó!"
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Sao không gọi điện thoại chuyện tôi?"
Lưu Nhạc Nhan cười rộ lên: "Đạo diễn Cố, tối hôm qua anh cãi nhau với người ta cả đêm, chúng tôi sợ quấy rầy anh."
"Về sau có việc thì cứ việc gọi điện thoại cho tôi, bằng không gửi tin nhắn cũng được."
"Được!" Lưu Nhạc Nhan nói, "Lần sau có việc, tôi sẽ gửi tin nhắn cho đạo diễn Cố anh."
"Không phải chị, là tôi." Tô Mặc Tu bất mãn mà liếc nhìn Lưu Nhạc Nhan một cái.
"Đôi ta không phải giống nhau sao?" Lưu Nhạc Nhan hỏi.
Tô Mặc Tu rất nghiêm túc: "Không giống nhau."
Lưu Nhạc Nhan: "……" Thôi, cô quen rồi!
Tô Mặc Tu là từ nước ngoài trở về, nghe không hiểu người khác vui đùa, thường thường chỉ có thể lý giải ý trên mặt chữ, còn có chút kiên trì kỳ quái, so đo thật sự không lại!
"Đúng rồi, hai người muốn đi nói chuyện đầu tư không?" Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu, cười khẽ một tiếng.
Trái tim Tô Mặc Tu nhanh chóng mà nhảy dựng lên: "Muốn!"
"Vậy đi!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu lập tức đi theo.
Lưu Nhạc Nhan: "Hai người từ từ, va li hành lý của tui còn ở bên trong……"
Ngôn Cảnh Tắc có xe, nhưng bị trợ lý hắn lái đi rồi.
Này trợ lý ỷ vào có quan hệ thân thích với nguyên chủ, thật sự là không kiêng nể gì.
Nhưng tình huống hiện giờ của Ngôn Cảnh Tắc cũng xác thật không thể lái xe, sử dụng ma túy lái xe còn đáng sợ hơn cả say rượu.
Ngồi xe bảo mẫu của Tô Mặc Tu, để Lưu Nhạc Nhan lái xe, dựa vào hướng dẫn, ba người đến chỗ ở của Ngôn Cảnh Tắc.
Sau đó Lưu Nhạc Nhan biết được chuyện Tô Mặc Tu muốn đầu tư cho Ngôn Cảnh Tắc.
Lưu Nhạc Nhan ngốc ra: "A Tu cậu……" Tô Mặc Tu có phải điên rồi hay không? Nếu y chỉ đầu tư phim của đạo diễn Cố, vậy cũng không có gì, nhưng mấu chốt là…… trước đó y đáp ứng muốn tham diễn.
Đạo diễn Cố để Tô Mặc Tu tham diễn, hẳn còn không phải là nhân vật nhỏ, phim điện ảnh kia sẽ lỗ vốn đi?
Từ từ, mấu chốt không phải cái này, là…… Tô Mặc Tu thế nhưng có thể lấy ra một trăm triệu!
Vầy cũng quá có tiền!
Rất nhiều người sau khi tiến vào giới giải trí, kiếm nhiều dùng cũng nhiều, trên tay không có tiền bao nhiêu, không nghĩ tới Tô Mặc Tu lại có tiền như vậy!
"Sao?" Tô Mặc Tu khó hiểu mà nhìn về phía Lưu Nhạc Nhan.
"Cậu có muốn suy xét một chút không?" Lưu Nhạc Nhan hỏi.
"Tôi suy xét qua rồi." Tô Mặc Tu đáp.
Chuyện Tô Mặc Tu quyết định, người khác không đổi được, Lưu Nhạc Nhan không hề khuyên y, nhưng vẫn là có chút kích động —— cô vẫn luôn biết Tô Mặc Tu thích tích cóp tiền, lại cũng không biết Tô Mặc Tu thế mà tích cóp nhiều như vậy!
Hiu hiu hiu, phóng vô ngân hàng ăn lợi tức là có thể sống thoải mái dễ chịu cả đời á!
Lưu Nhạc Nhan vẫn chưa hồi thần lại, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía cô: "Hợp đồng của A Tu và công ty các cô phải đến hạn? Hợp đồng của tôi với cậu ấy chờ giải hạn công ty rồi lại ký, còn cô….
Cô có hứng thú đến phòng làm việc của tôi làm không?"
Ngôn Cảnh Tắc đối với đóng phim, tổ kiến đoàn phim linh tinh, thật ra đều không quen thuộc.
Cũng may trong trí nhớ nguyên chủ có lưu trình kỹ càng tỉ mỉ.
Nguyên chủ còn có một phòng làm việc thuần túy vì trốn thuế.
Lưu Nhạc Nhan có chút chần chờ.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Công ty vốn có của cô không nhất định có thể đào tạo ra được minh tinh như Tô Mặc Tu, tới chỗ tôi thì khác, cô tiếp tục đi theo Tô Mặc Tu, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Ngôn Cảnh Tắc có nắm chắc Lưu Nhạc Nhan sẽ đáp ứng, gần đây giá thị trường ngành sản xuất phim điện ảnh không tốt, công ty vốn dĩ của Tô Mặc Tu thật sự không có tiền đồ gì.
Lưu Nhạc Nhan suy xét qua rồi, cũng xác thật đáp ứng.
"Vậy hai vị, chúng ta hợp tác vui vẻ! Kế tiếp, mọi người cùng vì phim điện ảnh mới của tôi mà phấn đấu!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lưu Nhạc Nhan lúc này mới nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi đạo diễn Cố, phim điện ảnh mới của anh tính quay cái gì?"
Lăn lộn lâu như vậy, cô còn không biết đạo diễn Cố muốn quay phim gì nữa!
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Ta tính quay một phim khoa học viễn tưởng."
Lưu Nhạc Nhan: "???" Có phải cô nghe lầm rồi không? Đạo diễn Cố muốn quay phim khoa học viễn tưởng?
Phim khoa học viễn tưởng dễ quay như vậy sao?
Đây đều là cần đại chế tác, cần kỹ xảo hiệu ứng đặc biệt!
Hơn nữa phim khoa học viễn tưởng đều là khung cảnh lớn hoành tráng, mà khung cảnh lớn hoành tráng….
Nói thật đạo diễn Cố cũng không am hiểu.
Hắn am hiểu nhất, là khắc hoạ các nhân vật nhỏ vui buồn tan hợp.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Cô yên tâm, phim khoa học viễn tưởng của tôi nhất định sẽ bùng nổ."
Ngôn Cảnh Tắc lựa chọn quay phim khoa học viễn tưởng là bởi vì hắn chỉ có thể quay cái này.
Trong quốc nội trước mắt, muốn doanh thu phòng vé đặc biệt bom tấn, ngoại trừ cốt truyện điện ảnh hay, diễn viên kỹ thuật diễn tốt ra, trường hợp tốt nhất còn có thể lớn một chút, là 3D.
Người thích xem phim điện ảnh, nguyện ý vì một bộ phim ra rạp mua vé hai lần ba lần dù sao vẫn là số ít, đại đa số dân chúng quốc nội, số lần tiến vào rạp chiếu phim đều đếm được trên bàn tay.
Bọn họ bình thường không hay đi xem phim điện ảnh là bao, nhưng một bộ điện ảnh đặc biệt đặc biệt hot, bọn họ cũng sẽ dìu già dắt trẻ đi xem.
Mà chỉ cần bọn họ đi…… Bộ điện ảnh này sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Bằng tình huống hiện tại của Ngôn Cảnh Tắc, đánh ra một phim doanh thu phòng vé mấy trăm triệu, tuy có thể kiếm tiền, nhưng chút tiền ấy đối với hắn tác dụng không lớn.
Hắn tốt nhất có thể đánh ra một phim, hiện tượng, toàn dân yêu thích.
Nhưng loại phim điện ảnh như thế thật sự không dễ quay.
Dù trong đầu hắn có rất nhiều chuyện xưa, nhưng muốn đem chuyện xưa quay thành phim điện ảnh cũng không dễ dàng, đặc biệt là…… Hắn thật ra là một người không có tế bào nghệ thuật gì.
Hắn chỉ có thể tìm lối tắt.
Chẳng hạn như….
Quay một