Tô Mặc Tu nghỉ chân trước cửa tửu lầu.
Hôm trước mới xảy ra chuyện như vậy, hôm nay Ngũ hoàng tử liền ra khỏi cung, còn ở tửu lầu gọi một bàn đồ ăn, cùng người chuyện trò vui vẻ.
Người nói chuyện với Ngũ hoàng tử y còn biết, con trai của tướng lãnh Tưởng Diệp ở biên quân Tây Bắc - Tưởng Khải.
Tưởng Diệp chưởng quản 30 vạn biên quân Tây Bắc, cực có quyền thế, nhưng bởi vì niên thiếu từng bị người đọc sách hố, lại cảm thấy làm võ tướng quá khổ, nên một lòng bảo nhi tử học hành.
Tưởng Diệp sinh bảy tám đứa con trai, chỉ có Tưởng Khải có thiên phú học hành, bèn phá lệ coi trọng Tưởng Khải.
Một năm trước Tưởng Khải vào kinh đi thi, Tưởng Diệp còn riêng viết thư cho phụ thân y, bảo phụ thân y chiếu cố Tưởng Khải nhiều hơn.
Y cũng bởi vì vậy mà quen biết Tưởng Khải.
Không nghĩ tới Ngũ hoàng tử thế mà cũng quen biết Tưởng Khải, xa xa nhìn, hai người quan hệ còn thật không tồi.
Tô Mặc Tu nhấc chân, đi về phía tửu lầu.
Thời điểm Tô Mặc Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc cũng thấy được Tô Mặc Tu.
Cổ đại không có cửa kính, loại tửu lâu này vì có thể sáng sủa hơn một chút, ban ngày mở rộng cửa lớn, người trên đường lui tới hắn đều nhìn thấy được.
Mà sau khi nhìn thấy Tô Mặc Tu, hắn không biết vì sao mà có chút chột dạ.
Rất kỳ quái, vì sao hắn lại thấy chột dạ?
Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm Tô Mặc Tu, sau đó liền thấy Tô Mặc Tu đi về phía mình.
Tim hắn không tự giác đập nhanh hơn, hắn không biết mình tại sao lại như vậy, nhưng có một chuyện là khẳng định, hắn muốn người này.
“Tô huynh! Ngươi cũng tới ăn cơm?” Tưởng Khải theo ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc nhìn qua, bỗng nhìn đến Tô Mặc Tu, lập tức chào hỏi.
“Tưởng huynh, đã lâu không gặp.” Tô Mặc Tu hướng tới Tưởng Khải hơi hơi mỉm cười, lại mang theo nét nghi hoặc nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc có chút không vui.
Tô Mặc Tu rõ ràng là nhìn thấy hắn mới tiến vào, vì sao chào hỏi Tưởng Khải này trước chứ? Từ từ, Tô Mặc Tu có khi không phải thấy hắn mới vào, có lẽ là nhìn thấy Tưởng Khải mới tiến vào.
Bọn họ quen biết nhau!
Tô Mặc Tu còn cười với Tưởng Khải!
Ngôn Cảnh Tắc có chút không cao hứng, cảm thấy cảm xúc của mình phá lệ quái dị, Tưởng Khải lại hoàn toàn không biết gì cả, cười giới thiệu nói: “Tô huynh, đây là bạn tốt của ta, Tần Chí.
Tần huynh, đây là người trước kia ta đã nói với ngươi, bằng hữu thông minh tuyệt đỉnh, Tô Tử Nghiên.”
Tên Tô Mặc Tu này, ở kinh thành không người không biết không người không hiểu, nhưng tên tự “Tử Nghiên” này của Tô Mặc Tu lại là không lâu trước đây cập quan mới đặt, người biết không nhiều lắm.
Tô Mặc Tu có vẻ không muốn người không biết thân phận của y, Tưởng Khải liền nói như vậy.
“Xin chào Tần huynh.” Tô Mặc Tu hướng tới Ngôn Cảnh Tắc lễ phép mà cười cười.
“Xin chào Tô huynh.” Ngôn Cảnh Tắc cũng chào hỏi, cảm thấy có điểm ủy khuất.
Hắn và Tô Mặc Tu quen biết mười mấy năm, thế mà phải giả vờ như không quen biết!
Phải biết rằng, mười mấy năm trước Thừa Đức Đế mang nguyên chủ ra ngoài cung, nguyên chủ từng gặp qua Tô Mặc Tu.
Chỉ là…… Bọn họ lúc ấy không hề nói chuyện, sau đó càng là không tiếp xúc gì.
Ngôn Cảnh Tắc thật mất mát, Tưởng Khải lúc này cũng đã tiếp đón Tô Mặc Tu: “Tô huynh, ngươi muốn cùng nhau ăn chút gì không?”
“Cũng được.” Tô Mặc Tu ngồi xuống, hỏi Tưởng Khải, “Tưởng huynh, đã lâu không gặp, hiện giờ ngươi học ở nơi nào?”
“Gần đây ta học ở thư viện Thanh Dự.” Tưởng Khải nói, “Hôm nay nghỉ phép mới có thể ra tới.”.
ngôn tình sủng
Tưởng Khải là người đọc sách duy nhất của Tưởng gia, nhưng hắn ta kỳ thật không am hiểu đọc sách cho lắm, cũng may hắn ta cực có tính dai, nguyện ý bỏ công phu, lúc này mới có thể thi đậu cử nhân.
Nhưng cử nhân này của hắn ta là thi ở biên quan.
Người đọc sách ở biên quan thiếu, công danh này của hắn ta cũng có chút hơi nước.
Từ khi tới kinh thành, Tưởng Khải liền phát hiện so với các cử nhân khác, mình hiểu biết thật sự quá ít, đặc biệt là so với những cử nhân Giang Nam, thật là các mặt đều có thể nghiền áp hắn ta.
Cho nên mấy tháng trước không thi đậu được tiến sĩ, hắn ta một chút cũng không thấy kỳ quái, thi rớt rồi liền dứt khoát ở kinh thành cầu học.
Phụ thân hắn ta tuy có chút bản lĩnh, nhưng Tưởng gia không có nội tình, hắn ta tới kinh thành cũng chỉ có thể mua một phòng nhỏ ở.
Hắn ta lại không muốn đánh cờ hiệu phụ thân gióng trống khua chiêng, chỉ nghĩ chuyên tâm đọc sách, kể từ đó, học vấn không tốt tướng mạo còn quá mức uy vũ, nên hắn ta không có bằng hữu gì.
Hôm nay có thể gặp được Tô Mặc Tu và Tần Chí chịu giao hảo với hắn ta, Tưởng Khải còn rất cao hứng, hắn ta phi thường sùng bái Tô Mặc Tu, càng hàn huyên nhiều thêm vài câu.
Tô Mặc Tu từ trong miệng Tưởng Khải, không dấu vết mà hỏi thăm ra rất nhiều chuyện về “Tần Chí”, chỉ chớp mắt, liền thấy Ngũ hoàng tử thần sắc không vui.
Y không dám lại hỏi thăm nữa.
Tưởng Khải lại hỏi: “Tô huynh, gần đây ngươi đang xem sách gì?”
Tô Mặc Tu nói: “Ta gần đây đang xem luật pháp.”
Tưởng Khải không biết chuyện Tô Mặc Tu muốn đi Hình Bộ, có chút kỳ quái, Tô Mặc Tu cười cười nói: “Ta muốn vào Hình Bộ.”
“Vậy chúc mừng Tô huynh.” Tưởng Khải nói, lại nhìn thoáng qua Ngôn Cảnh Tắc —— trước đó hắn ta chưa nói thân phận Tô Mặc Tu, hiện tại Tô Mặc Tu đột nhiên nói muốn vào Hình Bộ……
Tuổi trẻ như vậy liền tiến vào Hình Bộ, nói thật rất ít thấy.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tưởng huynh, ta và Tô huynh thật ra là biết nhau.”
Hắn chịu không nổi!
Tô Mặc Tu và người tên Tưởng Khải này nói mãi không ngừng, hắn không vui!
Hắn hy vọng Tô Mặc Tu chỉ nói với hắn thôi!
“Hóa ra các ngươi biết nhau?” Tưởng Khải có chút giật mình.
“Là có biết, chỉ là không thân.” Tô Mặc Tu nói, trước kia y và Ngũ hoàng tử chưa nói qua được mấy câu.
“Chúng ta không thân, nhưng phụ thân ta vô cùng thưởng thức ngươi, ta còn từng đi theo phụ thân ngươi đọc sách, cũng coi như quan hệ không cạn.” Ngôn Cảnh Tắc nỗ lực chắp nối, còn cười hỏi, “Tử Nghiên, ngươi thích ăn cái gì? Muốn gọi thêm hai món nữa không?”
Tưởng Khải nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, liền biết Ngôn Cảnh Tắc tất nhiên cũng là trọng thần trong triều.
Hắn ta vốn là không nói ra gia thế của mình, biết được việc này cũng hoàn toàn không để ý.
Còn Tô Mặc Tu, tâm tình y phức tạp.
Ngũ hoàng tử thế nhưng chỉ chớp mắt đã áp xuống không vui với mình, mặt đầy tươi cười, thật sự không đơn giản.
Trời biết y còn luyến tiếc đi, còn muốn nói nhiều mấy câu với Ngũ hoàng tử.
Tô Mặc Tu nói: “Không cần, đây đều là món ta thích ăn.”
“Vậy ngươi ăn nhiều một chút, hương vị của mấy món này đều rất ngon.” Ngôn Cảnh Tắc bảo tiểu nhị đưa tới chén đũa, lại gắp đồ ăn cho Tô Mặc Tu.
“Tần huynh không cần như thế.” Tô Mặc Tu có chút thụ sủng nhược kinh, tuy y vẫn luôn gọi người trước mắt này là “Tần huynh”, nhưng đó là bởi vì người này giấu giếm thân phận.
Y cũng không dám quên, người này là hoàng tử.
“Tô huynh không cần khách khí.” Ngôn Cảnh Tắc lại cười với Tô Mặc Tu.
Hiện tại Tô Mặc Tu không nói chuyện với Tưởng Khải, tâm tình hắn tốt lại rồi.
Tô