Chung Tình

Sương mù [2]


trước sau

Mặc Xá Lý che chở đầu Tần Vân, đợi đến khi xóc nảy lúc cất cánh đi qua mới ngồi thẳng dậy.

“Tần Vân?” – Y sờ sờ lưu hải ướt đẫm của đối phương, tròng trắng mắt Dẫn đường đã biến thành thuần kim sắc, đồng tử không có tiêu cự nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt.

“Chris!” – Mặc Xá Lý hô lớn, đem Tần Vân ôm vào trong ngực, nâng cao âm lượng lại rống lên một lần – “Chris!”

Phòng điều khiển truyền đến một trận tiếng vang bùm bùm, Chris hoang mang rối loạn chạy đến, ồn ào nói:

“Ta, ta lần đầu tiên điều khiển phi thuyền a! Giấy phép lái xe đều đã quá thời hạn…”

Lúc cậu nhìn đến Tần Vân mới giật mình, ngay sau đó là kinh hô:

“Trời a! Hắn đến cùng dùng bao nhiêu thuốc kích phát?!”

Mặc Xá Lý nhăn mặt không nói lời nào, y nhìn Chris lấy máy kiểm tra đo lường ra, động tác thuần thục mà bắt đầu kiểm tra.

“Hắn thế nào?” – Hoàng đế có chút khẩn trương nói – “Có nghiêm trọng không?”

Chris kỳ quái nhìn y một cái:

“Hắn không phải Dẫn đường của ngươi sao… Tình huống thế nào ngươi phải là người rõ ràng nhất chứ?”

Mặc Xá Lý đương nhiên không muốn thừa nhận y còn chưa cùng Tần Vân làm qua dấu hiệu cuối cùng, chỉ có thể trầm mặt lạnh lùng nói:

“Ngậm miệng!”

Chris bĩu môi, nhỏ giọng oán giận:

“Tính tình thật kém… Dẫn đường của ngươi bình thường nhất định rất sủng ngươi.”

Mặc Xá Lý: “…”

Lúc Tần Vân khôi phục chút ý thức thì thấy Chris đang xử lý vài lỗ kim trên tay mình, nghiên cứu viên trẻ tuổi cảm giác được người dưới tay run một chút.

“A… Ta không phải người xấu.” – Chris vội vàng giơ hai tay lên, sau đó mới yếu ớt bổ sung – “Tuy rằng ta từng lầm đường lạc lối… Nhưng hiện tại ta đã cải tà quy chính nga!”

Tần Vân trầm tĩnh lại, phát hiện mình đang tựa vào trên người Mặc Xá Lý, Lính gác cúi đầu, không nói hai lời liền nắm cằm hắn hôn lên.

“Khụ…” – Chris xấu hổ, dời tầm mắt đi chỗ khác bắt đầu huýt sáo.

Mặt Tần Vân đỏ lên, Mặc Xá Lý ngược lại là hôn đến nghiêm túc, hồi lâu mới dời miệng đi, nhíu mày nói:

“Tin tức tố sao lại không có tác dụng?”

Chris rốt cuộc có cơ hội thấu lại đây:

“Không thể nào…” – Mắt cậu sắc bén mà dừng lại trên cổ Tần Vân – “Đây là cái gì?”

“…” – Tần Vân thò tay muốn đem lỗ kim che khuất, hàm hồ nói – “Không có gì… ta bị tiêm thuốc ức chế…”

Thần tình Chris ác liệt lên, lại không nói gì, cũng không thèm nghe Tần Vân giải thích, cố chấp đem máu Tần Vân vừa lấy lúc trước, thật cẩn thận bỏ vào máy đo lường, lựa chọn phần kiểm tra cho “Dẫn đường”.

Sắc mặt Mặc Xá Lý không quá dễ nhìn:

“Bọn họ đến cùng tiêm cho ngươi cái gì?”

“…Không có gì.” – Tần Vân yếu ớt lảng tránh, hắn giả vờ nhìn chung quanh một vòng, đổi đề tài nói – “Trọng Diễm đâu”

Trong nháy mắt đó, hắn nhìn thấy biểu tình Mặc Xá Lý cơ hồ như phá vỡ.

Mặc Xá Lý trầm mặc hồi lâu, gắt gao nhìn chằm chằm mắt Tần Vân, nhấn từng từ nói:

“Nó ngay tại bên chân ngươi, ngươi nhìn không thấy sao?”

Cùng lúc đó, máy đo lường vang lên thanh âm cảnh báo bén nhọn đi kèm với đèn đỏ chói mắt…

Lúc Lâm Đống Lương nhận được tuyên bố chủ chiến của ETA tinh, hắn đang bị mâu thuẫn giữa Nội Các và Quân bộ làm sứt đầu mẻ trán. Hắn nhìn thấy chiến lệnh phát đến, sắc mặt lập tức thay đổi, đối phương lấy lí do “Lãnh thổ bị xâm phạm”, trong video là hình ảnh Tần Vân mang quân giày chưa đổi, phía trên có huy chương quân bộ đế quốc, cùng với Lam Chỉ nằm dưới đất, não đã tử vong làm bằng chứng, cùng với tư liệu chi tiết cho thấy đối phương là Dẫn đường cao cấp 3S.

Berlin ung dung ngồi đối diện, ánh mắt bà khinh miệt dừng trên mặt Scart:

“Binh lính của tướng quân quả nhiên không giống bình thường, nếu nhớ không lầm thì, đó vẫn là Dẫn đường cấp thấp?”

Lâm Đống Lương hít sâu một hơi, hắn không thể để lộ quan hệ giữa Tần Vân và Mặc Xá Lý, đồng thời còn phải bảo hộ Tần Vân, cơ hồ không chút do dự mà tính toán một mình gánh vác tất cả:

“Là ta…”

“Là ta phái hắn đi.” – Scart mỉm cười nói, gã thâm thâm nhìn thoáng qua Lâm Đống Lương, ánh mắt ôn nhu – “Ta hoài nghi trên ETA tinh có gene Thần cấp, cho nên phái người đi điều tra một chút.”

Berlin nhíu mày, bà nở nụ cười, thò tay chỉnh chỉnh tóc mai mình:

“Phá vỡ hiệp ước hòa bình chính là trọng tội a tướng quân, ngài không nghĩ đến hậu quả sao?”

Scart không đáp lại, gã đứng lên, tháo quân chương trên vai đặt lên bàn Lâm Đống Lương, nghiêng đầu nhìn Berlin:

“Ta sẽ nhận tuyên chiến của ETA… bất luận kết quả như thế nào, tùy các ngươi xử trí.”

Mặc Xá Lý đứng trong khoang điều khiển, trầm mặc xem hết băng ghi hình Lâm Đống Lương gửi đến, đối phương không hề trưng ra vẻ mặt ôn nhu thường ngày, ánh mắt lãnh khốc như băng như thiết, trước ngực đeo quân chương của Scart.

“Quân bộ bị Nội Các lấy cớ điều tra đoạt đi một nửa binh lực… ETA tinh thỉnh cầu Olympus tăng viện, số lượng Dẫn đường cùng Lính gác đều gấp ba lần quân số của chúng ta.”

“Scart đã đi trước lên tiền tuyến, sau đó ta cũng sẽ đi, đến trợ giúp tướng quân.”

“Tristana Ryan tướng quân thì đem hết toàn lực kiềm chế Nội Các, chờ ngài cùng Tần Dẫn đường bình an trở về.”

“Vấn đề binh lực đã hướng công tước Garcia thân viện… Nhưng đến nay chưa nhận được câu trả lời thuyết phục.” – Lâm Đống Lương cúi đầu, đưa tay che đi quân chương trước ngực – “Bệ hạ, ta có một thỉnh cầu cá nhân cuối cùng.”

Hắn mỉm cười nhìn về phía màn hình, đầu bên kia là Mặc Xá Lý đang đứng:

“Chúng ta liều chết chiến đấu tới một khắc cuối cùng, nếu như bất
hạnh, thỉnh đem ta cùng Scart tướng quân hợp táng.”

“Ta tin tưởng chung quy sẽ có một ngày, công bằng rồi cũng sẽ phá vỡ gông xiềng của chế độ.” – Lâm Đống Lương cung kính khom lưng – “Ta chờ mong, thời khác Olympus phủ phục dưới chân ngài.”

Chris ở một bên cẩn thận quan sát sắc mặt Mặc Xá Lý, một lát sau rốt cuộc nhịn không được mới do dự lên tiếng:

“Qua nửa giờ nữa… hắn sẽ triệt để mất đi năng lực Dẫn đường… Ngươi không đó xem xem sao?”

Mặc Xá Lý không đáp lại, y xoay người, đi về phía khoang sau, Chris gãi gãi đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng.

Phi thuyền cấp cứu không có phòng nghỉ, Tần Vân im lặng nằm trên đống quần áo của Mặc Xá Lý lót làm nệm, Trọng Diễm đem cả người hắn ấp vào trong lòng, Mặc Xá Lý đi vào liền nhìn thấy con Toothless pha lê mà Dẫn đường làm cho nó được đeo trên cổ.

Một đầu khác của vật trang sức được Tần Vân nắm trong tay, hắn đã không còn nhìn thấy cự long nữa, chỉ có thể phân biệt được nó ở đâu bằng cái vòng cổ nho nhỏ đó mà thôi.

Chris quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp, vẻ mặt Mặc Xá Lý lại không hề thay đổi.

Y hạ thấp người, nhẹ nhàng tách ngón tay Tần Vân ra, đem cả người hắn ôm vào ngực.

Tần Vân tỉnh lại.

“Làm sao?” – Dù là sắp mất đi năng lực Dẫn đường, Tần Vân vẫn có thể trước nhất phát hiện cảm xúc Mặc Xá Lý không ổn – “Bên hoàng thất phát sinh chuyện gì sao?”

Mặc Xá Lý cầm lấy bàn tay đối phương vừa vươn ra, y vuốt ve băng vải trên cổ tay Tần Vân:

“Không có việc gì, ngươi tiếp tục ngủ đi.”

“Ngủ không được…” – Tần Vân nói thầm, hắn điều chỉnh tư thế, để cho chính mình nằm trong lòng hoàng đế bệ hạ thoải mái một chút.

Mặc Xá Lý mở ra lớp che cửa sổ, phi thuyền còn chưa rời đi tinh tầng khí quyển của ETA, trên đám mây trôi nổi khảm đầy nắng sớm kim sắc sóng ánh.

“Còn có bao lâu?” – Tần Vân đột nhiên hỏi – “…Năng lực Dẫn đường của ta?”

Mặc Xá Lý không nói lời nào,sau một hồi y lại đáp phi sở vấn[1]:

“Là lỗi của ta, trên ETA căn bản không hề có gene Thần cấp, chúng ta trúng bẫy của Olympus.”

“Nga…” – Tần Vân ngẩn người, hắn không nghĩ tới Mặc Xá Lý sẽ giải thích, chỉ có thể ra vẻ thoải mái nói – “May mà chúng ta không có làm dấu hiệu cuối cùng… bằng không ta cũng không tin tưởng ta sẽ thôi miên được ngươi…”

“Ngươi muốn ta quên ngươi sao?” – Mặc Xá Lý cúi đầu nhìn hắn.

“…” – Tần Vân há miệng thở dốc.

Mặc Xá Lý lại tiếp:

“Ngươi là Dẫn đường của ta.”

“…Chỉ chút nữa thôi, ta liền không còn là Dẫn đường.” – Tần Vân nói đầy ám chỉ – “Hơn nữa… về sau có lẽ còn có thể có Thần cấp chân chính…”

“Sẽ không lại có Thần cấp.” – Mặc Xá Lý bình tĩnh nói – “Từ nay về sau, ta chỉ có ngươi.”

Tần Vân nâng lên cánh tay che khuất hai mắt mình, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tinh thần lực của mình đang dần tiêu tán. Mặc Xá Lý cùng hắn mười ngón tương khấu, cúi đầu ôn nhu hôn môi đối phương.

“Ta, ta muốn hoàn thành một nghi thức.” – Hốc mắt Tần Vân đỏ bừng lại không hề có nước mắt rơi xuống, hắn có chút khẩn trương, hít sâu một hơi, do dự nửa ngày mới khàn giọng chầm chậm đọc – “Ta nguyện làm ngọn hải đăng, soi sáng con đường ngươi đi, phủ lên vết thương cô tịch cùng sóng gió cuộc đời ngươi.”

Đây là lời thề của Dẫn đường và Lính gác sơ đại lập ra khi ký kết khế ước. Tần Vân cũng không biết Mặc Xá Lý có rõ ràng hay không, hắn có chút mong chờ mà cẩn thận nhìn đối phương.

Mặc Xá Lý cười, y chân thành nhắm mắt lại, đem trán kề sát trán Tần Vân, thanh âm trầm thấp dễ nghe tiếp tục đọc lên:

“Sinh mệnh ta thuộc về ngươi, mà linh hồn ngươi…”

Dưới ánh triêu dương[2], hoàng đế ôm Dẫn đường của mình, kim sắc quang mang dừng trên người họ.

“Mà linh hồn ta… vì ngươi tồn tại.”

======================

E/N: Đừng quá xoắn xuýt vấn đề ta-ngươi nha, ý Mặc Xá Lý là dù là cơ thể hay linh hồn thì đều thuộc về Tần Vân hết, nên ảnh mới sửa lại đó.

Thêm cái nữa là Editor vừa sửa lại lời thề trong này. Vì nó có xuất hiện trên tiết tử một lần rồi nên nếu thấy khác thì đừng thắc mắc, để đó rồi sửa lại sau.

[1] Hỏi ý này mà lại trả lời ý khác.

[2] Nắng sớm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện