Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng khi nhiếp ảnh gia bảo bọn họ tạo dáng thân mật, Tiết Tiểu Tần vừa lờ mờ vừa lúng túng. Hai người bọn họ giấy kết hôn cũng đã nhận vậy mà cô còn lóng nga lóng ngóng trong chuyện này.
Ngoài dự đoán của Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương biểu hiện rất tự nhiên. Dù rằng nhiếp ảnh gia yêu cầu ‘chú rể cười một cái’, bộ mặt anh vẫn lạnh lùng. Tiết Tiểu Tần che mắt không dám nhìn, các dây thần kinh trên mặt người đàn ông này cơ bản đều bị liệt, khi cười lên…
Vì vậy, sau khi chụp ảnh cưới xong, mọi biểu cảm của Hoắc Lương giống hệt nhau, tựa như P ra.
P: Photoshop
Tiết Tiểu Tần chưa từng kết hôn nên không biết kết hôn phiền phức như vậy. Mặc dù cô là cô dâu rất thoải mái, không giống mẹ cô chạy tới chạy lui, vội vội vàng vàng. Chuyện cô cần làm chính là ngồi trong phòng chờ, không cần làm gì hết.
Tiết Tiểu Tần đi học sớm hơn bạn cùng lứa một năm. Vì thế, bạn thân của cô đa số đều lập gia đình. Ngày Tiết Tiểu Tần kết hôn, bọn họ đều đến chúc mừng.
Tiểu Viên là người bạn đầu tiên sau khi cô tốt nghiệp đại học, cũng loi nhoi để biểu hiện sự tồn tại của mình. Bởi vì chỉ có Tiểu Viên chưa kết hôn, cho nên nhiệm vụ phù dâu đầy gian khổ rơi lên đầu cô nàng.
Buổi sáng ngày cưới đó, chú rể đến đón cô dâu. Sáng sớm, Tiết Tiểu Tần thay áo cưới. Mặc dù cô chưa có tình cảm sâu đậm với Hoắc Lương, nhưng cô vẫn có chút khẩn trương. Qua ngày hôm nay, cô chính thức bước vào hàng ngũ phụ nữ có chồng. Tuy cô đã nhận giấy kết hôn trước, nhưng vì không tổ chức lễ cưới nên Tiết Tiểu Tần không có cảm giác mình có gia đình.
Điều khiến cô kinh ngạc chính là đề mục làm khó chú rể. Ví dụ như cô dâu thích màu gì nhất? Thích và ghét ăn món gì? Số chứng minh nhân dân, cỡ giày, vòng eo,… Hoắc Lương đều trả lời trôi chảy! Cô không nhịn được muốn hỏi mẹ mình, cô có phải con ruột của bà hay không?
Vấn đề trên không làm khó được Hoắc Lương, lúc đầu chuẩn bị cho chú rể bế bạn lang (*) thụt dầu một trăm cái, thế nhưng đến phút cuối cùng thì không dám sử dụng. Nguyên nhân không khác, khí thế của Hoắc Lương quá mạnh, anh đứng ở đằng kia, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt làm người khác không dám nhìn thẳng. Cho nên nhóm chị em ngăn cửa thật sự khiến Tiết Tiểu Tần rơi nước mắt. Cô rất muốn nhìn Hoắc Lương bế bạn lang thụt dầu!!!
(*) Bạn của chú rể, nhóm rể phụ, anh em như bên nhà gái có chị em tốt á.
Giày là do Tiết Tiểu Tần tự giấu, cô tự nhận nơi cô giấu giày rất là khó tìm. Cho nên lúc Hoắc Lương đi vào, cô dùng ánh mắt đắc ý nhìn anh. Kể từ lúc đi chụp ảnh cưới về, đây là lần đầu tiên cô và anh gặp nhau. Bộ đồ tây màu đen được Hoắc Lương mặc rất hào khí. Trong đám đông, anh là người cao nhất, cho nên cực kì chói mắt.
Hoắc Lương nhìn vào đôi mắt ti hí của Tiết Tiểu Tần, anh đứng tại chỗ nhìn quanh một vòng, sau đó đi tới trước mặt Tiết Tiểu Tần. Hoắc Lương quỳ một chân, vén váy Tiết Tiểu Tần lên.
Còn không phải chiếc giày cô giấu sao?
Tiết Tiểu Tần nhìn anh chằm chằm, Hoắc Lương mặt không đổi sắc cầm chiếc giày ra. Động tác và biểu cảm tỷ lệ nghịch nhau, mang giày cho cô. Tiếp đó, không đợi mọi người hoan hô anh đã bế cô lên, đi thẳng tới xe rước dâu.
Lúc này, Tiết Tiểu Tần mới chú ý Hoắc Lương chơi sang, đi rước dâu bằng đủ loại xe sang trọng thì thôi, ngay cả tài xế cũng đẹp trai quá trời quá đất! Vừa lên xe, cô liền quay sang Hoắc Lương hỏi: “Những thứ này đều là của bạn anh à?”
Hoắc Lương: “Anh không có bạn.”
Tiết Tiểu Tần: “...” Vốn nghĩ anh không có người thân đã thảm lắm rồi, ai dè ngay cả bạn bè anh cũng không có.
Trước khi cưới, Hoắc Lương đã nói với cô. Anh không có người thân họ hàng gì cả. Lúc đầu, mẹ Tiết nghe anh nói như vậy bà rất mừng. Chứng tỏ con gái gả qua đó bớt chuyện mẹ chồng nàng dâu. Như vậy, Hoắc Lương trở thành người đàn ông hoàn mỹ trong truyền thuyết, anh vừa có nhà vừa có xe, cha mẹ đều qua đời.
Chưa bao giờ Tiết Tiểu Tần cảm thấy chua xót như lúc này. Khi Hoắc Lương nói anh không có bạn bè, vẻ mặt của anh rất tự nhiên. Phảng phất như cái này là chuyện bình thường trong cuộc sống của anh. Anh không cần bạn bè, bởi vì anh đã đứng trên đỉnh kim tự tháp từ sớm. Chỉ số IQ và năng lực tuyệt vời của anh cách xa người bình thường, khiến anh khó hòa đồng cùng người khác. Đồng thời, người khác cũng khó đến gần anh.
“Như vậy mấy người này… là ai?” Tiết Tiểu Tần tò mò hỏi, hồi nãy rể phụ nói chuyện với anh rất vui vẻ.
“Người thân của bệnh nhân.” Đột nhiên Hoắc Lương vươn tay vén sợi tóc cô ra sau vành tai. Gương mặt anh lạnh như băng, nhưng ánh mắt cực kì dịu dàng: “Mặc kệ bọn họ đi.”
Tiết Tiểu Tần nhìn những ngón tay thon dài xinh đẹp của anh lướt qua mặt mình, cô thất thần trong vài giây, xảy ra chuyện gì vậy… Hình như anh ấy càng ngày càng tùy ý với nàng, tựa như bọn họ là vợ chồng già í. Hiện tại, bọn họ coi như thân thiết hơn người bình thường một chút.
Thoát khỏi tâm trạng kì lạ đó, đoàn xe nhanh chóng đến khách sạn. Trên sân cỏ, dưới sự chứng kiến của Cha xứ, bọn họ trao đổi nhẫn cưới, lần lượt đọc lời thề. Khi Cha xứ tuyên bố chú rể có thể hôn
cô dâu, Tiết Tiểu Tần nghĩ Hoắc Lương sẽ không hôn cô trước mặt mọi người… Nào ngờ, anh cúi đầu hôn thật!
Bờ môi của Hoắc Lương hơi lạnh, anh không có động tác dư thừa, chỉ chạm nhẹ vào… Thế nhưng, Tiết Tiểu Tần cảm nhận được sự quý trọng của anh dành cho cô, phảng phất giống như anh hôn bảo bối quý giá.
Thiệt là… Càng ngày càng kỳ quái!
Mẹ Tiết xúc động rơi nước mắt, ba Tiết ngồi bên cạnh thấy bà khóc liền đau đầu. Ngày vui của con gái khóc lóc làm gì?
Bởi vì, Hoắc Lương không có người thân và bạn bè, cho nên mời rượu rất nhanh liền chấm dứt. Hoắc Lương không chịu cho mọi người quậy động phòng, giống như trừ việc đón dâu và trao nhẫn cưới những chuyện khác không hấp dẫn anh nổi.
Đợi đến lúc bọn họ quay về nhà mới, trời chưa tối. Tiết Tiểu Tần chưa từng đến nơi này, cũng không biết nơi này là nơi sau này bọn họ sống. Căn nhà này rất gần bệnh viện, ra khỏi cửa không bao xa chính là trạm tàu điện ngầm và xe buýt. An ninh trật tự và hoàn cảnh nơi này cũng tốt, giá nhà nơi này chắc chắn rất dọa người.
Tháo trang sức xuống rồi đi tắm, Tiết Tiểu Tần nghĩ cô tuyệt đối không kết hôn lần nữa. Ngoại trừ mệt cô không có cảm giác gì khác. Hoa cầm tay của cô ném trúng Tiểu Viên, lẽ nào sang năm Tiểu Viên lấy chồng. Con bé kia vẫn căm hận lấy chồng đấy nhỉ?
Tắm xong, cô quấn khăn tắm lên người theo thói quen, vừa ra khỏi phòng tắm đã bị Hoắc Lương đứng trước giường hù giật mình. Lại nghĩ, bọn họ đã kết hôn rồi, về sau sẽ thường gặp trường hợp này. Nhưng.. hiện tại quan trọng nhất chính là tối nay bọn họ nên làm gì?
Mặt của Tiết Tiểu Tần lập tức đỏ lên, ngay cả bả vai và cổ của cô cũng nhuộm màu hồng nhạt.
Hoắc Lương cầm túi văn kiện trên tay, thấy cô đi ra, anh rất tự nhiên đưa nó cho cô. Tiết Tiểu Tần nghi ngờ mở ra xem, không xem thì thôi, vừa xem liền giật mình: “Cái này rất quý giá, anh không thể đưa cho em!”
Hoắc Lương không chịu nhận lại: “Đều cho em.”
Bên trong là toàn bộ tài sản của anh, bao gồm cả sổ tiết kiệm… những thứ có thể chứng minh giá trị con người của anh. Thậm chí, còn có thẻ lương của anh ở trong đó!
“Em không tiêu tiền nhiều, không phát tiền tiêu vặt cũng không sao!”
Tay Tiết Tiểu Tần cầm túi văn kiện run lên, cô bị dãy số không trên sổ tiết kiệm hù dọa. Cô có nên đi mua tủ bảo hiểm hay không?
“Thật lòng em cảm thấy anh giữ nó tương đối tốt…” Cuộc đời này cô chưa từng chạm qua khoản tiền lớn như vậy.
Hoắc Lương không nói gì, bắt đầu cởi áo. Lực chú ý của Tiết Tiểu Tần lập tức bị dời đi: “Anh làm gì vậy?”
“Tắm.”
Anh cứ tự nhiên như trước, trái lại cô có vẻ khẩn trương. Tiết Tiểu Tần quay đầu không nhìn, chờ Hoắc Lương vào phòng tắm, mới tiếp tục trừng mắt nhìn túi văn kiện. Anh tin tưởng cô như vậy sao? Giấy tờ bất động sản đều ghi tên cô… Thật là dọa người!
Tiết Tiểu Tần giống như cầm củ khoai lang nóng trên tay đi ra phòng ngủ. Cô muốn tìm chỗ kín đáo có thể giấu đồ. Khi về nhà, Hoắc Lương đã dẫn cô đi tham quan một vòng. Căn nhà hai tầng, Hoắc Lương mua nhà theo thói quen mua một tầng, vì không thích bị người khác làm phiền. Nói cách khác, hai tầng này chỉ có hai người bọn họ ở, phòng hơi lớn. Tiết Tiểu Tần dựa vào trí nhớ tìm phòng sách. Dưới bàn học, cô phát hiện có tủ bảo hiểm.
Cô nơm nớp lo sợ đặt túi văn kiện vào đó, trên tủ bảo hiểm là giấy dán tiện lợi ghi mật khẩu. Không chỉ có tủ bảo hiểm, nơi nào cũng có giấy dán tiện lợi. Trên giấy có nét chữ rất đẹp, cơ bản chính là ghi cách sử dụng, chỉ cô vật đó nên sử dụng như thế nào, chốt mở ở đâu,…
Không ngờ Hoắc Lương lại tri kỉ đến thế!
Tiết Tiểu Tần nhìn xung quanh phòng sách. Phòng sách rất lớn, có hai tủ sách. Từ hình thức có thể nhìn ra một tủ của cô, một tủ của Hoắc Lương. Tủ sách kiểu vách tường, bốn mặt tường đều là sách. Thậm chí, Hoắc Lương còn xây dựng một mảnh dành riêng cho cô. Vài cuốn truyện tranh cô từng đọc cũng được xếp ngay ngắn trong tủ. Có đủ loại sách chuyện ngành mỹ thuật vẽ phác họa nhân vật… Tóm lại, chỉ cần Tiết Tiểu Tần muốn, nơi này đều có.
Cô đứng tại chỗ nhìn, sau đó hơi thất thần.
Hoắc Lương dường như quan tâm cô nhiều hơn thì phải?