Sáng sớm ngày hôm sau, Tiết Tiểu Tần vinh quang không bò dậy nổi. Thì ra trong tiểu thuyết nói nữ chính đau nhức cả người là thật… Nếu người đàn ông của bạn có năng lực mạnh mẽ, hai chân của bạn sẽ không đứng được.
Cô chật vật trở mình ở trên giường. Tìm kiếm di động ở đầu giường, mở lên xem giờ. Đã hơn mười một giờ, cô vẫn còn cảm giác mệt. Có thể thấy đêm qua hai người điên cuồng đến nhường nào.
Nghĩ tới đây, cái mặt già nua của Tiết Tiểu Tần đỏ lên. Cô từng xem vô số sách truyện H, nhưng khi chính cô trở thành nữ chính, cảm giác ấy thật đặc biệt!
Bởi vì thân thể khó chịu, cô chẳng muốn xuống giường. Tiết Tiểu Tần cầm di động lên weibo. Mấy ngàn bình luận đa số đều giễu cợt cô… Không ngờ lại có người nói lần này chắc chắn cô xong rồi!
Đùa gì thế? Cô xong rồi?! Đột nhiên Tiết Tiểu Tần có tinh thần. Lập tức eo không còn mỏi, chân không còn đau. Vì mặt mũi, cái gì cô cũng không cần. Bùm bùm gõ chữ đăng trạng thái weibo: ‘Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi trở thành nữ vương nhé!’ Đính kèm với bức tranh vẽ nữ vương có vóc người nóng bỏng, cầm roi da trong tay.
Sau đó, cô trừng mắt nhìn bình luận mà nghẹn họng. Cô bắt đầu tự kiểm điểm hình tượng của mình có phải đi sâu vào lòng người hay không? Hễ là cô nói thật thì không ai tin?
Tiết Tiểu Tần nằm trên giường lướt weibo, dần dần cô cảm thấy không còn mệt mỏi nữa.
Chờ đến khi bao tử réo ùng ục, Tiết Tiểu Tần mới nhớ: Ông xã mới cưới của cô đâu rồi? Hoắc tiên sinh ông xã nhà cô đâu? Chờ cô mặc áo ngủ xuống lầu, vừa đến đầu cầu thang liền ngửi được mùi thơm. Tiết Tiểu Tần ngửi mà run rẩy cả người. Một người rất đói ngửi được mùi thơm cơm nước, cho dù để cho bạn đi làm thần tiên, bạn cũng muốn ăn xong bữa cơm này!
Hoắc Lương vặn nhỏ lửa hầm canh, chuẩn bị cởi tạp dề thì thấy Tiết Tiểu Tần đứng gần đó. Anh vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm: “Làm sao dậy rồi?”
“Đói bụng rồi.” Tiết Tiểu Tần rất thành thực xoa xoa bụng: “Có thể ăn cơm chưa?”
“Được.” Hoắc Lương xoay người đi bưng cơm lên. Lúc Tiết Tiểu Tần đi tới liền kéo ghế giúp cô, Tiết Tiểu Tần nói cám ơn, anh nhẹ nhàng đáp không có chi.
Tay nghề nấu nướng của Hoắc Lương không chê vào đâu được. Tiết Tiểu Tần ăn mà cảm động hết sức. Từ trên người Hoắc Lương, cô thật sự không tìm ra một khuyết điểm nào hết. Rốt cuộc là cô tu mấy đời mới gả cho người đàn ông hoàn mỹ như anh?
“Ăn từ từ thôi, uống chút canh đi.” Một chén canh thơm ngát được bưng tới trước mặt Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương vẫn mặc tạp dề, ngồi vào ghế đối diện Tiết Tiểu Tần. Dáng vẻ anh ăn cơm rất nhã nhặn, đẹp mắt, giống như anh đang dùng cơm trong nhà hàng Tây vậy.
So với anh, Tiết Tiểu Tần tùy ý hơn nhiều. Tối hôm qua, cô tiêu hao nhiều thể lực, cần phải gấp rút bổ sung dinh dưỡng. Vả lại, tài nghệ nấu nướng của Hoắc Lương ngon như vậy, cô hoàn toàn không nhịn được.
Tiết Tiểu Tần ăn rồi ăn, bỗng chú ý tạp dề trên người Hoắc Lương. Cô lén cười trộm anh, không ngờ người đàn ông không hợp lòng người như Hoắc Lương, vậy mà thích tạp dề hình hello kitty màu hồng phấn. Loại đồ này mặc trên người anh rõ ràng, rõ ràng là của kiểu nữ… Khoan đã!
Kiểu nữ?
Ai?
Lập tức, Tiết Tiểu Tần cảm thấy cơm nước trong miệng mất hết mùi vị. Chắc chắn cái tạp dề này không phải của cô! Ngày hôm qua mới kết hôn, cũng là lần đầu tiên cô đến căn nhà này! Từ kiểu dáng và màu sắc của chiếc tạp dề, rõ ràng không phải phong cách của Hoắc Lương. Ngược lại, giống dành cho phụ nữ hơn!
Tạp dề này của ai?
“Anh mặc tạp dề của ai vậy?”
Tiết Tiểu Tần có ưu điểm: Nói chuyện rất ngay thẳng!
Hoắc Lương nhìn thoáng qua chiếc tạp dề được anh xếp ngay ngắn bên cạnh, mặt không đổi sắc nói: “Của em.”
“Em…?” Tiết Tiểu Tần mang vẻ mặt mờ mịt. Cô rất ít nấu cơm, khi nấu cơm cũng lười đeo tạp dề. Vì sao tự dưng mọc ra cái tạp dề của cô? Trước kia, cô từng đến nơi này sao? Không phải chứ? Sao cô không có ấn tượng gì hết vậy? Hay là cái tạp dề này nằm trong hành lý của cô, Hoắc Lương soạn ra?
Rất có khả năng là như thế! Tiết Tiểu Tần thích những món đồ lặt vặt đáng yêu. Nhưng mua về lại không biết quăng ở xó nào. Cố rất thích Kitty, cho nên mua tạp dề hình Kitty cũng không phải không thể.
Mặc kệ ra sao cũng được, tóm lại cô không có ấn tượng: “Chắc là trước kia em mua, nhưng em rất ít xuống bếp.”
“Anh sẽ nấu cơm cho em ăn.”
Lời hứa mộc mạc nhưng khiến người nghe vui vẻ, cảm thấy ngọt ngào hơn bất kì lời âu yếm nào. Tiết Tiểu Tần cười hắc hắc, dùng sức gật đầu. Ra sức vứt cảm giác quỷ dị vừa xuất hiện trong lòng, vùi đầu tiếp tục sự nghiệp ăn uống.
Tuy dáng người Hoắc Lương cao to, thực ra sức anh của anh không lớn. Mỗi bữa anh chỉ ăn no tám phần. Sau khi ăn xong, Tiết Tiểu Tần nhận được điện thoại mẹ Tiết gọi tới. Bà hỏi bọn họ dậy chưa, Tiết Tiểu Tần liếc điện thoại, dùng khẩu hình phát nói cho Hoắc Lương biết là mẹ gọi đến. Sau đó lại nói: “Con xin mẹ đó! Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn ngủ? Sao mẹ lại gọi con?”
Mẹ Tiết nghẹn lời không biết nói sao, bà săn sóc như vậy không được à? Sau đó hỏi: “Buổi tối con dẫn Hoắc Lương về.”
Chuyện quái gì thế? Tiết Tiểu Tần có chút không hiểu, mẹ Tiết nói xong liền cúp máy, cô chưa kịp hỏi mà! Cô hỏi Hoắc Lương có biết chuyện gì không, Hoắc Lương càng mờ mịt hơn cô. Từ nhỏ, anh đều lẻ loi một mình, những phong tục gì gì đó anh đều không biết. Trước
khi cưới, nếu không có người nhà bệnh nhân giúp đỡ. E rằng anh gây không ít chuyện cười rồi.
Nếu tối nay về nhà mẹ để, vậy chắc chắn không thể tùy tiện. Tiết Tiểu Tần nhìn chằm chằm phòng chứa quần áo một hồi lâu. Thời tiết cuối thu có chút lạnh, cô rất muốn mặc quần!!! Trong lúc cô đang phân vân không biết chọn cái nào, Hoắc Lương đi vào, lấy cái áo bành tô màu đỏ, bình thản nói: “Em mặc màu này đi.”
Tiết Tiểu Tần gật đầu, rất biết điều mặc vào. Váy liền áo, giày cao gót phối với áo bành tô. Sau khi thay váy xong, cô cũng bị người đẹp trong gương mê hoặc. Mẹ cô đối với cô tốt nhất chính là di truyền gương mặt xinh đẹp cho cô mà không làm ảnh hưởng chỉ số IQ của cô.
Khi cô ra khỏi phòng chứa quần áo, Hoắc Lương đã thay quần áo xong. Anh mặc áo khoác nhung màu đen, quần tây đen, giày da, đầu tóc bình thường chải ra sau ót, hôm nay vì nghỉ ngơi nên anh để tóc rũ xuống theo tự nhiên, thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn vài tuổi. Nếu nói anh là sinh viên cũng có người tin.
Thấy Tiết Tiểu Tần đi ra, Hoắc Lương vẻ mặt không cảm xúc khen ngợi: “Rất đẹp.”
… Biểu cảm và giọng nói làm cô không dám tin mình đẹp.
Hoắc Lương kéo Tiết Tiểu Tần đến bên cạnh mình, giúp cô xõa mái tóc quăn bị cô buộc lại. Cô cẩn thận đeo nhẫn đính hôn và nhẫn cưới cho cô, thậm chí còn giúp cô tô một lớp son môi mỏng. Tiết Tiểu Tần vốn là mỹ nữ hiếm có, sắc môi nhuộm đỏ càng tăng thêm vài phân quyến rũ.
Dù không muốn thừa nhận nhưng Hoắc Lương thật sự khéo tay hơn cô. Đôi tay thiên sứ dùng để cứu người của anh dùng trong việc trang điểm cũng rất thuận buồm xuôi gió. Điều này khiến Tiết Tiểu Tần thân là phụ nữ cảm thấy hết sức xấu hổ. Dựa vào vẻ đẹp tự nhiên, cô chỉ cần đánh một ít phấn là xong, nhưng Hoắc Lương lại rất nghiêm túc coi trọng chuyện này.
Tiết Tiểu Tần đeo nhẫn kết hôn vào tay trái, Hoắc Lương thì mang vào tay phải. Vì thời tiết hơi lạnh, trước khi ra cửa, Hoắc Lương quàng khăn cổ cho Tiết Tiểu Tần. Tiết Tiểu Tần đã quen việc được Hoắc Lương chăm sóc, mặc dù cô luôn cảm thấy có chút kì quái. Dường như hai người căn bản không có thời gian gượng gạo khi sống chung, bọn họ tiến thẳng vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt luôn — Làm sao Hoắc Lương có thể biểu hiện tự nhiên như vậy?
Đương nhiên, cô sẽ không hỏi như thế trong bầu khi không này. Cô cũng không tự kỷ cho rằng Hoắc Lương vừa gặp đã yêu cô. Ba tháng đầu, hai người mới xem mắt nhau. Trên cơ bản, anh xem cô như cây cột nhà, nhưng tại sao kết hôn xong anh thay đổi nhiều như vậy?
Anh có hai nhân cách? Tâm thần phân liệt? Đối với người đàn ông có ý chí chịu đựng mạnh mẽ như Hoắc Lương, chuyện này không có khả năng.
Vì vậy, Tiết Tiểu Tần càng tò mò.
Chờ Hoắc Lương quàng khăn cổ xong, Tiết Tiểu Tần mù cũng nhìn ra cái khăn quàng cổ kia bị lỗi nhỏ. Người có đẳng cấp như Hoắc Lương làm sao có thể mua cái khăng như vậy?Nhất định là do người khác tặng! Màu sắc và hoa văn đường kim, chắc chắn là kiểu nữ!!!! Tiết Tiểu Tần có chút tức giận, vừa kết hôn với cô không bao anh liền lén dùng khăn quàng cổ của người phụ nữ khác tặng?
Cô vừa cảm động vì hành động săn sóc của Hoắc Lương liền bị tức giận thay thế: “Khăn quàng cổ này có chút khó coi.”
Tiết Tiểu Tần chỉ nói lẫy, Hoắc Lương lại thật tình soi mình trong gương: “Anh thấy đẹp mà!”
Tiết Tiểu Tần mím môi: “Ai tặng anh đấy? Xem nó như bảo bối í, đan khăn mà đan khó coi như thế!” Hứ, từng mũi đan còn tệ hơn cô làm. Hồi đại học, Tiết Tiểu Tần cũng có học đan khăn quàng cổ, đáng tiếc cô không có thiên phú này, mấy thứ cô đan ra đều khó coi.
Nhưng câu nói kế tiếp của Hoắc Lương làm cô sợ ngây người: “Em tặng.”
Tiết Tiểu Tần há to mồm, rất khiếm nhã, nhưng cô có tật giật mình: “Em tặng anh?”
Hoắc Lương tự nhiên gật đầu: “Phải.”
“Sao em không có ấn tượng gì hết vậy? Chuyện xảy ra khi nào?” Cô truy hỏi, cô cảm thấy anh đang kiếm cớ muốn lừa cô. Chuyện cái tạp dề thì thôi, bây giờ tới khăn quàng cổ…. Tiết Tiểu Tần cô tuyệt đối không bỏ qua!
Ai ngờ, giọng nói của Hoắc Lương nhỏ lại: “Lâu rồi, anh không nhớ.” Nói xong, anh liền xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Tiết Tiểu Tần không biết có phải cô bị ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Hoắc Lương… đang trốn tránh điều gì đó!