Ngón tay Cố Kinh Mặc xẹt qua pháp khí trữ vật lấy ra đá bày trận.
Nàng nhìn thấy Huyền Tụng cảnh giác, dường như muốn phá hư vị trí nàng bày trận, khiến nàng tức giận một trận: "Huyền Tụng à Huyền Tụng, chàng đã tẩu hỏa nhập ma rồi mà vẫn cảnh giác như vậy."
Người khó đối phó điên rồi mà vẫn khó đối phó.
Kia là sự nhạy bén khắc vào trong xương.
Cố Kinh Mặc vừa tránh né công kích vừa nói với hắn: "Ta muốn bố trí khốn tiên trận, không phải ta đánh không lại chàng mà là ta muốn khống chế chàng lại, sau đó để chàng hút tu vi của ta.
Không sai, lát nữa ta sẽ ngoan ngoãn cho chàng hấp thụ tu vi, chàng đừng có giương nanh múa vuốt với ta nữa.
Thấy không, khối đá bày trận đầu tiên ta để ở đây bị chàng phá hư rồi!"
Vừa mới nói xong, Huyền Tụng lại tới phá hủy.
Nàng lập tức cười ra tiếng, đổi đầu trâm lại, dùng đuổi trâm gõ đầu Huyền Tụng: "Lộ phía sau cho ta nè, thật là vụng về."
Cử chỉ trêu đùa này làm Huyền Tụng phẫn nộ, hướng về phía nàng điên cuồng công kích khiến nàng khó khăn chống đỡ.
Đến cùng là có chênh lệch tu vi, cho dù hắn có ngốc nghếch lại còn chưa quen thuộc cỗ thân thể kia vẫn rất khó chống đỡ.
"Tính tình vẫn quá tệ, còn dám nổi giận với ta, thật to gan!" Cố Kinh Mặc vì tức giận, chiến lực lại cao hơn một bậc, cho Huyền Tụng ăn khổ mới chịu bỏ qua.
"Kể cả chàng là Già Cảnh thiên tôn thì thế nào?! Dám phát cáu với ta, ta nhổ hết mớ tóc trắng của chàng xuống!"
Cho dù nổi điên cũng không thể phát cáu với nàng!
Bằng không thì tính khí của nàng còn khó chịu hơn hắn!
Giáo huấn xong, Cố Kinh Mặc tiếp tục bày trận, đồng thời còn lấy ra đủ loại pháp khí trói buộc.
Huyền Tụng mất lý trí nhưng vẫn rất khó đối phó, rất nhiều thứ đã khắc vào trong trí nhớ sẽ không vì hắn phát cuồng mà biến mất, hắn dùng tới một cách tự nhiên hoặc là ra tay hóa giải công kích của nàng.
Chí ít trận pháp của nàng bố trí cực kì gian nan.
Vô cùng khó khăn bố trí xong liền khởi động trận pháp lên, nàng nhìn Huyền Tụng bị nhốt trong trận không dám thư giãn, cấp tốc ném ra đủ loại pháp khí trói hắn.
Sau khi trói Huyền Tụng xong nàng mới thở dài một hơi, vừa đi về phía hắn vừa cắm lại trâm lên tóc.
Đá trong hang động đủ loại hình dáng, không hề có quy luật, ghép lại cùng một chỗ có chút xấu xí.
Nàng đến người người Huyền Tụng ngồi xổm xuống, ôn tồn nói: "Lại hút tu vi của ta đi."
Thân thể Huyền Tụng bị trói, tay chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ, nàng cần đưa tay đến chỗ hắn, hắn mới có thể thuận lợi hút tu vi của nàng.
Phương thức hút tu vi này quả thực không ôn hòa như dùng thuốc, nhất là lúc này Huyền Tụng còn không có lý trí, sẽ không khống chế cho đúng mực.
Cũng may thân thể của nàng đã hấp thụ dược tính của hoa gian vãn chiếu, nên giờ phút này gân mạch của nàng mới có thể được bảo vệ.
Cảm nhận được tu vi dần dần biến mất, nàng trong nháy mắt không chống đỡ được, níu lấy vạt áo Huyền Tụng mới có thể giữ vững người.
Lúc nàng không chống đỡ được ngã trên mặt đất, nàng cảm nhận được đau đớn trong thân thể cũng biến mất theo.
Nàng lại vận công, phát hiện còn sót lại một chút, hoãn một hơi mới có thể chống người lên đưa tay qua nói: "Còn lại một chút, hút cho sạch đi."
Huyền Tụng tiếp tục hút tu vi của nàng.
Một tia linh lực cuối cùng bị hút đi, Cố Kinh Mặc cũng suy sụp ngã xuống mặt đất, không quan tâm mà ngửa mặt nằm xuống, mặt đất gập ghềnh có sỏi đá cọ xát lưng nàng, nàng cũng lười để ý.
Nàng dùng chút sức lực cuối cùng nói với Huyền Tụng: "May mắn ở phương diện này chàng cũng nghe lời, có thể hút được tu vi cũng không xem là phí công đoạt xá."
Nàng nằm nửa ngày, đột nhiên nhận ra không thích hợp: "Nguy rồi, ta một tia linh lực cũng không có, đến truyền âm phù cũng không dùng được, sao hai người chúng ta rời khỏi đây được?"
Nàng ngu ngơ một hồi lâu, bắt đầu nở nụ cười như sống sót sau tai nạn: "Ta cũng mắc sai lầm..."
Có điều, may mắn Huyền Tụng còn sống.
Bằng không thì nàng không thể chịu được ly biệt lần nữa.
Trải qua càng nhiều, lòng cũng càng chết lặng.
Bây giờ ở tình huống này nàng vẫn thấy thỏa mãn, chỉ cần Huyền Tụng còn sống, chỉ cần còn có một tia hi vọng là được.
Dù sao cũng so với không cứu được, cảm giác trơ mắt bất lực nhìn đáng sợ hơn.
Cảm giác may mắn sống sót qua tai nạn này khiến nàng nằm trên mặt đất ôm mặt gào khóc.
Trong nháy mắt nhìn thấy thi thể Huyền Tụng, nàng đã sụp đổ, nhưng nàng phải cố gắng kiên cường, nàng không thể bấn loạn, không thể lãng phí chút thời gian nào, nàng biết Huyền Tụng đợi không được.
Hiện tại, tình huống thế này cũng đủ khiến nàng cảm thấy thỏa mãn, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng nổi, không ngụy trang kiên cường nữa mà khóc một trận thật lớn.
Phải chống đỡ quá lâu, cứ để nàng khóc một trận đi.
Dường như Huyền Tụng nghe được tiếng khóc của nàng, dừng giãy dụa mà an tĩnh một lát, cũng không cố gắng thoát ra nữa.
Sau khi an tĩnh lại, Huyền Tụng ngã xuống trận pháp, hôn mê bất tỉnh.
Có lẽ, ngất đi là kết quả của việc Huyền Tụng khôi phục được một chút lý trí, tự mình cố gắng mà có.
*
Cuối cùng là Lam Phượng đi gọi Nam Tri Nhân.
Nam Tri Nhân vội vàng chạy đến, nhìn thấy hai người họ thì hoảng hốt, nhỏ giọng hỏi thăm: "Đó là sư phụ sao?"
Câu này hỏi đầy khiếp đảm, nàng sợ nếu quá chờ mong, sau khi biết không phải nàng sẽ thấy mất mát, còn sẽ làm Cố Kinh Mặc cũng khổ sở theo.
Cho đến khi nàng nhìn thấy Cố Kinh Mặc gật đầu, mới nhanh chóng lau nước mắt.
Không có gì hơn điều này.
Cũng may, cố gắng của họ cũng thu được kết quả tốt.
Cố Kinh Mặc suy yếu dặn dò: "Ngươi tới Thanh Hữu tự tìm Hằng Dịch trọc...!Hằng Dịch đại sư, để hắn đưa Cửu Chỉ tới Duyên Yên các."
"Hằng Dịch đại sư?!" Nam Tri Nhân kinh hô: "Tính cách của hắn không khiêm tốn, hiền lành bằng những đại sư khác, tính cách của hắn có chút quái đản, sợ là rất khó mời được."
Cố Kinh Mặc cũng không để ý: "Nói là ta thỉnh, hẳn là hắn sẽ tới."
"Được, đồ nhi đi thử xem."
"Ừm."
Cố Kinh Mặc suy yếu đi vài bước, lại nói: "Ngươi đưa chàng lên lưng Lam Phượng đi."
"Ma Tôn, hiện tại người không còn linh lực, sư phụ còn mất đi lý trí, hai người đi chung rất nguy hiểm, để ta sắp xếp người hộ tống hai người."
"Không cần, chàng kiêu ngạo như vậy chắc chắn không muốn bị người khác nhìn thấy cái dáng vẻ mình bị pháp khí trói này."
"Được."
Nam Tri Nhân đặt Huyền Tụng trên lưng Lam Phượng, tự mình hộ tống hai người họ về Duyên Yên các.
Cùng lúc đó phái người tới Thanh Hữu tự thỉnh Hằng Dịch đại sư.
Sau khi họ trở lại Duyên