Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

11: Chúng Ta Ở Chung Đi


trước sau


Vùng Huề Dương vốn cũng là một khu vực náo nhiệt.

Nơi này là trung tâm của vùng, là mạch máu kinh tế của phương viên trăm dặm quanh đây.

Nơi này đã từng ngựa xe như nước, trong phố xá tiếng bánh xe lộc cộc cọ xát, người người nối đuôi nhau, tiếng hò hét trả giá không dứt bên tai.
Hiện giờ đường phố quạnh quẽ, hiếm thấy người đi lại, hàng quán cũng chỉ dư lại trơ trọi mấy nhà, buôn bán thanh lãnh tiêu điều.
Tất cả đều là vì Quý Tuấn sơn trang.
Sau khi Cố Kinh Mặc tàn sát toàn bộ già trẻ lớn bé ở Quý Tuấn sơn trang, sau lại có mấy trăm người lần lượt biến mất, người biến mất đều là ở vùng lân cận Quý Tuấn sơn trang.
Người khác không biết bên trong Quý Tuấn sơn trang rốt cuộc đã phát sinh những thay đổi gì, liền suy đoán là Cố Kinh Mặc sống tại nơi này, thỉnh thoảng bắt người đi hấp thụ tu vi trợ nàng tu luyện.
Đệ tử Kim Đan kỳ lại hỏi thăm: “Ông xác định những chuyện này đều là Cố Kinh Mặc gây ra sao?”
Chủ quán bị hỏi như thế vô cùng khó hiểu: “Ngoại trừ ả còn có thể là ai?”
“Có chứng cứ xác thực nào không? Tỷ như từng có người tận mắt thấy Cố Kinh Mặc bắt người, hoặc là trên thi thể tu giả có vết tích chân hỏa của nàng thiêu đốt?”
Quán chủ thoáng chốc bị hỏi khó như thế cổ họng nghẹn lại, trợn mắt, há miệng nhìn về phía thê tử, thê tử hắn cũng nói không nên lời.
Thế nhưng hắn vẫn kiên trì như cũ: “Ngoại trừ Cố Kinh Mặc còn có ai có thể làm điều này? Năm đó ả đồ sát Quý Tuấn sơn trang chính là chứng cứ!”
“Cho nên trong mười bảy năm này……” Đệ tử Kim Đan kỳ chấp nhất với điểm này như cũ, đối với việc có hay không chứng cứ phạm tội vô cùng để ý.
Chủ quán lập tức phẫn uất dựng lên: “Các ngươi rốt cuộc là tới vì dân trừ hại hay là tới giải vây cho Cố Kinh Mặc? Sao lại vì ả nói chuyện như thế? Các ngươi chẳng lẽ là mật thám Ma môn sao?”
Thấy thái độ hắn đột ngột thay đổi, còn nói chuyện ác liệt như vậy, nữ đệ tử nghe không nổi nữa, không vui mà tiến đến trước một bước, trong tay cầm chuôi kiếm, thấp giọng nói: “Chúng ta là điều tra theo lẽ thường, ngươi không cung cấp được chứng cứ liền thẹn quá hóa giận như vậy, đây là đạo lý gì?”
Nàng mới vừa nói xong đã bị Kim Đan kỳ đệ tử ngăn trở.
Chủ quán hiển nhiên đã vô cùng phẫn nộ, chuyện hắn nhận định suốt mười bảy năm nay, ở trong lòng hắn đây là chứng cứ, còn cần chứng cứ gì nữa?
Hắn không muốn để ý tới ba tên đệ tử này nữa, vừa vặn đến lúc dọn quán về nhà, còn cố ý dùng lá cờ quét qua bọn họ, để bọn họ cách xa mình một chút: “Vậy các ngươi liền đi Quý Tuấn sơn trang tìm tòi thực hư đi!”
Nói xong, phu thê hai người nâng bàn, ghế, đồ đạc đi về nhà.

Ba đệ tử Duyên Yên Các nhìn hai người rời đi, cuối cùng đồng loạt xoay người đi tới quán trà tiếp tục hỏi thăm.
Lần này bọn họ hỏi thăm một chuyện khác: “Tiểu nhị, chúng ta muốn đi Quý Tuấn sơn trang, ngươi có tin tức gì hữu dụng có thể cung cấp cho chúng ta không?”
Tiểu nhị trong quán trà cũng đang chuẩn bị thu dọn trà cụ, dự định sớm về phòng ngủ, nghe được câu này nhất thời mở to hai mắt: “Các ngươi đi nơi đó làm cái gì? Chịu chết sao?!”
Đệ tử Kim Đan kỳ trả lời khách khí: “Chúng ta muốn điều tra một chút sự tình của Quý Tuấn sơn trang.”
Tiểu nhị nhìn bọn họ một chút, tiếp tục cắm đầu lau bàn, nói cực nhanh: “Đã muốn đi chịu chết, cần gì phải biết như thế nào mới có thể chết chậm một chút?”
Câu trả lời này chọc giận nữ đệ tử, nữ đệ tử lập tức lên giọng chất vấn: “Sao ngươi lại cảm thấy chúng ta là đi chịu chết?!”
Tiểu nhị không muốn trả lời bọn họ nữa, tựa hồ đề cập những việc này sẽ dẫn tới tai hoạ cho mình, dứt khoát thu thập đồ đạc, bưng bồn xoay người rời đi.
Nữ đệ tử Duyên Yên Các cũng là đệ tử nội môn, hậu bối của đại gia tộc, ngày thường ra cửa gặp được tu giả cũng đều sẽ khách khí với bọn họ, hiếm khi gặp phải đối đãi kiểu này, tức giận dậm chân: “Những người này đều có cái thái độ gì thế!”
Lúc này, bọn họ nghe được một tiếng búng tay vang lên.
Ba người theo hướng âm thanh phát ra nhìn sang, thấy một màn kia quả thực ngạc nhiên, một tăng nhân ấy vậy mà ngồi cùng hai nữ tử có tướng mạo cực tốt uống trà.
Ba người này tựa hồ ở chung cực kỳ tự nhiên.
Đây là cái gì tổ hợp quỷ dị gì?
Hướng bọn họ búng tay chính là nữ tử ngồi ở giữa, mặt mày rực rỡ diễm lệ, trên tóc cắm hai cây trâm đồng cổ lớn.
Nàng cười trông phúc hậu và vô hại, thấy bọn họ nhìn qua thì tựa như quen thuộc mà chào hỏi: “Các ngươi cũng muốn đến Quý Tuấn sơn trang, chi bằng đồng hành cùng nhau?”
Nữ đệ tử khoanh tay nhìn kỹ ba người họ, ngữ khí cao ngạo hỏi: “Chúng ta là chấp hành nhiệm vụ môn phái, các ngươi đến đó làm gì?”
Ba người này có hai người tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, chỉ có nữ tử diễm lệ có tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, nếu năng lực đấu pháp không tinh thật sợ bọn họ lại kéo chân sau*, đến lúc đó còn phải chiếu cô bọn họ.
*Gánh nặng
Cố Kinh Mặc trả lời cực kỳ tự nhiên: “Chúng ta là tu giả Tố Lưu Quang cốc, nàng là nhị tiểu thư Vân gia, ta là thị nữ của nàng, vị này chính là cao tăng Thanh Hữu tự kết bạn đồng hành với bọn ta.

Chúng ta vốn muốn đến Quý Tuấn sơn trang, vừa vặn gặp được các ngươi, đã cùng đường chi bằng đồng hành?”
Sau khi được làm nhị tiểu thư, Hoàng Đào bất giác mà duỗi thẳng lưng, làm cho mình nhìn càng giống một quý tiểu thư.
Huyền Tụng ngược lại cực kỳ tự nhiên vẫn thong dong uống trà như cũ.

Nghe được Thanh Hữu tự, ba đệ tử quay lại nhìn nhau.
Nam đệ tử nhỏ tuổi nhất vẫn luôn trầm mặc nãy giờ kinh hỉ nói: “Thanh Hữu tự cũng xuất thủ ư? Có phải Già Cảnh Thiên Tôn phái tới hiệp trợ điều tra không?”
Huyền Tụng từ chối cho ý kiến, trầm mặc không nói chuyện.
Hắn cũng không thể giải thích là hắn là tự nguyện bị bắt cóc đi?
Cách giải thích của Cố Kinh Mặc làm cho tổ hợp quỷ dị của ba người bọn họ trở nên hợp lý.
Tổ hợp tạm thời Tố Lưu Quang cốc và Thanh Hữu tự khiến bọn họ rất nguyện ý gia nhập.
Tu giả Kim Đan kỳ mang theo hai người đi tới bàn cùng ngồi với bọn họ, ngữ khí khách khí: “Trước đó nếu sư muội có chỗ mạo phạm thỉnh các vị thứ lỗi.

Chúng ta là đệ tử Duyên Yên các, tại hạ tên Vũ Kỳ Sâm, vị này chính là sư muội ta Minh Dĩ Mạn, vị này là sư đệ ta Mộc Ngạn.”
Ở chính phái tu giả tới Kim Đan kỳ sư phụ sẽ ban đạo hào, từ đó mọi người đều sẽ xưng hô theo đạo hào, để bay tỏ sự tôn trọng.
Tỷ như Già Cảnh Thiên Tôn chính là đạo hào của hắn, thời gian lâu dài mọi người thậm chí không biết tên thật của Già Cảnh Thiên Tôn là gì.

Bởi vì toàn bộ Tu chân giới, đã không còn ai có tư cách gọi thẳng tên của hắn.
Đến giờ Vũ Kỳ Sâm vẫn chưa giới thiệu đạo hành của mình mà nói tên của mình, thể hiện một sự khiêm tốn.
Mặc dù hắn đã đến Kim Đan kỳ

lại không khác biệt gì với tu giả Trúc Cơ kỳ ngồi cùng hắn, mọi người vẫn xưng hô bằng tên, đều là cùng thế hệ.
Trong lòng Huyền Tụng hiểu rõ.
Trong Duyên Yên các có mấy đại gia tộc, lúc nhập môn không cần qua tuyển chọn chỉ cần sinh ra đã là đệ tử nội môn.
Bảy đại gia tộc thì cái tiểu đội này chiếm tới ba.
Cố Kinh Mặc gật đầu, cười xán lạn, hiếm khi trên khuôn mặt yêu dã kia xuất hiện một chút hồn nhiên: “Tiểu thư nhà ta tên là Vân Túc Nguyệt, ta gọi là Kinh Nhi, hắn pháp hiệu Huyền Tụng.”
Huyền Tụng giương mắt nhìn thoáng qua Cố Kinh Mặc đang cố gắng tươi cười thân thiện, đôi mắt cười đến híp lại, tựa như vầng trăng được khảm đầy sao lấp lánh tỏa sáng, giảo hoạt lại thanh thuần đẹp đẽ, lúc cười lộ ra răng nanh ấy vậy mà có chút đáng yêu.
Nhìn thoáng qua liền thu lại ánh mắt.

Nụ cười của Vũ Kỳ Sâm nhu hòa lại ấm áp, thu liễm ánh mắt lại lịch sự nói: “Hạnh ngộ, nói đến thì ta từng cùng lệnh huynh rèn luyện chung, hắn đối với ta chiếu cố nhiều.”
Nhắc tới Thiếu chủ Vân gia, biểu tình của Hoàng Đào không được tự nhiên nhưng rất nhanh thu hồi lại, sau đó mỉm cười trả lời: “Ca ca thường xuyên ra ngoài rèn luyện, ta ngược lại hiếm khi được ra cửa một lần.”
Vũ Kỳ Sâm khẽ gật đầu, đổi sang giọng điệu trầm ổn nói: “Lần này tới Quý Tuấn sơn trang sợ là nguy hiểm trùng trùng, các vị vẫn nên nghĩ lại.”
Đây là thực tình khuyên bảo chứ không phải là cảm thấy bọn họ phiền phức.
Tính tình Hoàng Đào luôn mềm mỏng, lần này lại cực kỳ kiên quyết: “Ta muốn đi, ta muốn điều tra chuyện này cho rõ ràng.”
Liên quan đến thanh danh Cố Kinh Mặc, Hoàng Đào vô cùng để ý, nàng muốn nhanh đến xem ai ở đó giả mạo Cố Kinh Mặc làm điều ác.
Minh Dĩ Mạn thì dò xét Huyền Tụng liên tục, hơi hất cằm lên hỏi: “Sao Thanh Hữu tự chỉ phái một tiểu đệ tử đến?”
Huyền Tụng không muốn để ý tới, dù sao Cố Kinh Mặc cũng chỉ bắt cóc một mình hắn.
Vấn đề này phải hỏi Cố Kinh Mặc.
Minh Dĩ Mạn hiém khi gặp người còn ngạo mạn hơn nàng, nhất là chưa từng thấy hòa thượng nào thiếu kiên nhẫn như vậy, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi…… Ngươi sao có thể vô lễ như vậy?”
“Như thế nào là tính có lễ?” Huyền Tụng hỏi lại.
“Hỏi chuyện ngươi ít nhất ngươi nên trả lời một chút chứ?”
“Ngươi có từng khách khí với ta à?”
Minh Dĩ Mạn cứng lại một chút, bị Vũ Kỳ Sâm ngăn lại mới không vui mà nghiêng đầu nhìn về nơi khác.
Mộc Ngạn có chút nghi hoặc, hỏi Huyền Tụng: “Phật tử không phải đều tự xưng tiểu tăng sao? Sao ngươi đều tự xưng là ta, trên người cũng không có phật châu.”
“Vẻ mặt phật khí tuyệt phi Phật.” Huyền Tụng thản nhiên cưỡng từ đoạt lí mà nói.
Vũ Kỳ Sâm lại tựa hồ ngộ ra cái gì: “Phật pháp chân chính là không bị Phật pháp vây khốn, như vậy mới có thể học Phật, nếu vẻ mặt Phật khí, miệng đầy lời Phật nói, một đầu óc Phật học kia càng thêm không ổn.

Hoằng Nhất pháp sư cũng từng nói qua, ta coi mọi người đều là Bồ Tát, duy một mình ta là phàm phu.[1]”
Huyền Tụng nhìn Vũ Kỳ Sâm một cái, thấy thích hơn vài phần.
Hắn chưa bao giờ chân chính mà sắm vai phật tử, nhưng Vũ Kỳ Sâm lại giúp hắn che giấu tốt thân phận.
Kỳ thật Huyền Tụng không biết, người Vũ Kỳ Sâm sùng bái nhất là Già Cảnh Thiên Tôn, cũng chính là hắn.
Già Cảnh Thiên Tôn bị tâm ma vây khốn, đến Thanh Hữu tự bế quan, hắn cảm thấy sư tổ một khi đã lựa chọn như vậy nhất định là có huyền ảo ở trong đó, cũng đi theo học tập rất nhiều Phật pháp, đến bây giờ biết tri thức phật môn hắn biết được thậm chí không thua gì một tăng nhân.
Nghe bọn họ nói như vậy, những người khác cũng không chất vấn thân phận Huyền Tụng nữa.
Vũ Kỳ Sâm vẫn khách khí như trước: “Nếu như không chê vậy chúng ta có thể cùng đi đến Quý Tuấn sơn trang, ngày mai khởi hành được không?”

Cố Kinh Mặc thay ba người bọn họ trả lời: “Có thể.”
Đã quyết định xong, Cố Kinh Mặc cầm kết giới thạch đi đến động phủ, ba người Duyên Yên các ở lại nơi khác.
Trên đường đi Hoàng Đào thấy khó hiểu, hỏi: “Vì sao phải đồng hành cùng bọn họ, chúng ta không phải có thể tự điều tra sao?”
“Tiểu nha đầu kia nhìn đẹp mắt, ta muốn nhìn lâu một chút.”
“Nàng tính cách tựa hồ không tốt lắm ở chung.”
Cố Kinh Mặc nhưng thật ra không thèm để ý: “Không phát hiện nàng thực bênh vực người mình sao? Nếu là cùng nàng quen thuộc, chúng ta cũng sẽ được nàng che chở.”
Nói lại bổ sung một câu: “Minh gia tiểu cô nương xác thật xinh đẹp.”
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Huyền Tụng: “Huyền Tụng, chúng ta hai người trụ một cái động phủ đi?”
Huyền Tụng cầm kết giới thạch đặt ở cố định vị trí, đặt hảo sau chung quanh sáng lên một mạt trong suốt lam quang, hơi túng lướt qua, động phủ cửa đá mở ra.
Động phủ cửa mở, hắn thu hồi kết giới thạch liếc Cố Kinh Mặc liếc mắt một cái, hỏi: “Ngươi định thiêu chết ta?”
Nói xong một mình vào động phủ.
“Ta còn không muốn ăn thiêu trứng kho đâu! Ta là sợ ngươi chạy!” Cố Kinh Mặc không vui mà oán giận.
“Hắn sẽ không chạy.” Hoàng Đào đặt các nàng kết giới thạch khi nói, “Liền tính chúng ta ném xuống hắn đi rồi, hắn cũng sẽ cùng lại đây.”
“……” Cố Kinh Mặc một trận trầm mặc, rất là khó hiểu, “Vì sao?”
“Hắn có thể là một hòa thượng tốt thích giúp đỡ mọi người, vì người quên thân đi.”
Cố Kinh Mặc mơ hồ mà đi theo vào động phủ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới trảo hòa thượng làm đạo lữ cư nhiên sẽ như vậy thuận lợi.
Nàng nếu là không cháy thì tốt rồi……
- -------------
Tác giả có lời muốn nói: Huyền Tụng: Ta cho tới bây giờ không có nghiêm túc xuyên áo lót, nhưng là Vũ Kỳ Sâm tại nghiêm túc giúp ta che áo lót, hảo đồ tôn.

*
Hoằng Nhất pháp sư là chân thật tồn tại, có điều là không tại cổ đại, câu nói này cũng là hắn nói, hắn khá là nổi danh câu nói kia là "Nhất niệm buông xuống, mọi loại thong dong".

[1] câu này là nam hoài cẩn tiên sinh nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện