Cố Kinh Mặc nhìn dáng vẻ hoang mang của ba vãn bối thì cảm thấy buồn cười.
Sự kiên nhẫn của nàng rõ ràng tốt hơn Huyền Tụng nhiều, cộng thêm nàng rất thích mấy vãn bối này, thế là kiên nhẫn nhắc nhở: "Lúc đầu người kia nói Mạnh Chi Nhu vẫn luôn quẩn quanh ở gần Quý Tuấn sơn trang, tất nhiên biết nội tình trong đó.
Vừa rồi lại nói, Mạnh Chi Nhu và Cố Kinh Mặc là cùng một bọn, đem bán Quý Tuấn sơn trang cho Cố Kinh Mặc."
Cố Kinh Mặc ngụy trang thành thị nữ đã quen, nói tên mình với người khác vô cùng thông thuận, hoàn toàn không có vẻ mất tự nhiên.
Nếu tâm tình nàng tốt một chút, nói không chừng còn có thể chỉ điểm ba vãn bối này vài câu làm sao để giết Cố Kinh Mặc.
Đáng tiếc bởi vì chuyện có đạo lữ lại không thể song tu mà bực mình, làm nàng không có tâm tình chia sẻ.
Vũ Kỳ Sâm nghĩ một chút lại hỏi: "Có khả năng là Cố Kinh Mặc và Mạnh Chi Nhu căng thẳng, cho nên..."
"Nếu như thế, Mạnh Chi Nhu không có khả năng sống sót, thuật tốc biến của nàng có thể thoát khỏi thuật truy tung của tu giả Hóa Thần kỳ sao?"
"Vậy..."
"Nếu nhất định phải tin tưởng chuyện lão đầu kia kể, cũng chỉ có một loại khả năng đó là người bên trong Quý Tuấn sơn trang không phải người của Cố Kinh Mặc." Cố Kinh Mặc nói thay hắn.
Vũ Kỳ Sâm nghiêm túc gật đầu.
Huyền Tụng lại bổ sung: "Ta từng nhìn qua tất cả ghi chép của tiệm thuốc kia, cửa hàng nhà này và Quý Tuấn sơn trang cũng có lui tới, bán những loại thuốc nào cũng đều ghi chép lại.
Trong thuốc mà Quý Tuấn sơn đặt có chứa một loại thảo dược vô sắc vô vị, khi dùng lâu dài sẽ làm cho nữ tử không thể nào mang thai."
Điểm này Cố Kinh Mặc không hề biết, mắt nàng trong nháy mắt tối sầm lại.
Vũ Kỳ Sâm nghe xong nghĩ trăm lần vẫn không ra: "Loại thuốc này chuẩn bị vì Mạnh Chi Nhu sao? Có thể là cho người khác không?"
Huyền Tụng trả lời bình tĩnh: "Cũng có khả năng, lão phu nhân Quý Tuấn sơn trang chắn chắn không cần loại thuốc này, chỉ có thể là nữ tử khác, tỉ như Thiếu trang chủ tằng tịu với tỳ nữ trong sơn trang không thể không dùng thuốc tránh thai.
Có điều nếu chuyện là thế cũng không cần dùng loại dược vật mãn tính này, dù sao chi phí đắt đỏ hiệu quả lại chậm, rõ ràng có thể thay thế bằng những loại thuốc khác, mặc dù khó uống hơn nhưng giá cả rẻ, hiệu quả lại cao."
Minh Dĩ Mạn đột nhiên cao giọng: "Vì sao phải làm như vậy? Cưới nàng lại sợ nàng có thai?"
Huyền Tụng trả lời lạnh nhạt: "Điều này chỉ rõ Thiếu trang chủ Quý Tuấn sơn trang cưới nàng ta không phải vì tình, mà cưới nàng có thể giúp bọn họ có được thứ bọn họ muốn.
Có thể người của Quý Tuấn sơn trang đã muốn diệt trừ nàng ta từ lâu, nhưng trước đó nàng ta lại tìm đến Cố Kinh Mặc cầu giúp đỡ."
"Giúp đỡ?!" Minh Dĩ Mạn cảm thấy suy đoán này vô cùng hoang đường: "Cố Kinh Mặc đường đường là Ma Tôn, làm gì có chuyện nhiệt tình như vậy, đồng ý giúp đỡ một người bình thường ư?"
"Có lẽ không phải tự nhiên mà trợ giúp, nhưng nếu Mạnh Chi Nhu đem vật Quý Tuấn sơn trang thèm nhỏ dãi đến hiến tặng cho Cố Kinh Mặc thì lại khác"
Huyền Tụng nói xong, ánh mắt lướt qua Cố Kinh Mặc.
Trong sương mù có gió mát thổi qua, sương mù bị gió thổi ra một đường hẹp, vừa lúc trăng sáng, không mây không sao.
Lúc Huyền Tụng nhìn về phía nàng, ánh trăng và sương mù vây quanh làm nổi bật đôi mắt hắn, tựa như trời đông giá rét tháng chạp biến hóa khó lường, chỉ nhìn một cái, lại tựa như một giấc chiêm bao.
Hắn dường như đang hỏi: Ta đoán đúng không?
Cố Kinh Mặc cong mắt mỉm cười, ra vẻ trấn định cũng không trả lời.
Ba người của Duyên Yên các vẫn cảm thấy Cố Kinh Mặc tuyệt nhiên không phải người sẽ ra tay tương trợ, trừ phi Mạnh Chi Nhu có thể lấy ra thứ có thể khiến Cố Kinh Mặc động tâm.
Chỉ có Huyền Tụng biết được, Cố Kinh Mặc sẽ cứu.
Nhất định sẽ cứu.
Mặc dù khó có thể lý giải được, nhưng Cố Kinh Mặc sẽ cứu.
Huyền Tụng vẩy ống tay áo lại nói: "Chúng ta cần tìm Mạnh Chi Nhu, chỉ cần một sợi tóc của nàng ta hoặc là một giọt máu, ta đều có thể sử dụng pháp thuật nhìn thấu quá khứ của nàng ta.
Nếu như không có thì dùng vật tùy thân cũng được."
"Ngươi còn biết loại pháp thuật này ư?!" Vũ Kỳ Sâm ngạc nhiên hỏi.
"Ừm." Huyền Tụng trả lời qua loa, dù sao hắn có học một vài pháp thuật mà pháp thuật này về sau lại trở thành cấm thuật trong tam giới, hắn lại sống quá lâu, cuối cùng thành người duy nhất ở Tu Chân giới biết loại pháp thuật này.
Cố Kinh Mặc nóng nảy vội vàng ngăn lại: "Không cần làm như thế chứ?"
"Tại sao?" Huyền Tụng hiếu kì: "Ngươi không phải muốn điều tra rõ ràng sao?"
"Không phải chúng ta đến điều tra chân tướng chuyện tu giả gần Quý Tuấn sơn trang mất tích sao, sao lại phải tốn công sức trên người Mạnh Chi Nhu?
Vũ Kỳ Sâm lại là người đầu tiên trả lời: "Kỳ thật nguyên nhân năm đó Cố Kinh Mặc đột nhiên đồ sát Quý Tuấn sơn trang cũng là một trong những nhiệm vụ bọn ta cần điều tra."
Cố Kinh Mặc không hiểu được chuyện này: "Các ngươi điều tra cái này làm gì?"
"Thu thập chứng cứ phạm tội, chỉ có đem toàn bộ chứng cớ xác thực ra mới huy động được toàn bộ Tu Chân giới vây quét Cố Kinh Mặc."
"Chính phái các ngươi thật là phiền phức, muốn giết cứ giết, sao còn phải có chứng cứ phạm tội xác thực mới có thể động thủ? Thật sự là đem vẻ đạo mạo trang nghiêm phát huy triệt để."
"Chính phái bọn ta ư?" Vũ Kỳ Sâm cảm thấy không đúng.
Cố Kinh Mặc ảo não, thằng nhãi này lúc nghe người khác nói chuyện thì ngây ngốc, nghe nàng nói thì quá nhạy cảm.
Nàng cũng là nhất thời nóng đầu nên lúc nói chuyện quên mất phải che đậy.
Ánh mắt Huyền Tụng có đôi chút nghiền ngẫm.
Hắn có vẻ thích nhìn bộ dạng này của Cố Kinh Mặc, giống người xem kịch đoan chính đứng ở một bên, hoàn toàn không có ý định giúp nàng lấp liếm.
Cố Kinh Mặc như tiểu hài tử ủy khuất nhìn Huyền Tụng, nàng thất vọng vì Huyền Tụng chẳng những không giúp nàng, còn làm trái ý của nàng tiếp tục điều tra.
Nàng đã biểu hiện rất rõ ràng là nàng không muốn mấy người này điều tra chuyện của Mạnh Chi Nhu.
Huyền Tụng đương nhiên nhìn ra nhưng không hề thay đổi chủ ý, ngược lại càng muốn điều tra hơn.
Đạo lữ của nàng chẳng những không sợ nàng chút nào lại còn không nghe lời.
Nàng vô cùng không vui.
Đúng lúc