Đêm khuya.
Nước sông phản chiếu hoa lá, hương thơm ôn nhã nhàn nhạt tản trong không khí.
Trong rừng có một bóng người, lưng thẳng tắp, đi đứng nhẹ nhàng, đứng ở bến đò giống như đang chờ ai.
Hôm qua ở đây mới náo loạn một trận, hôm nay Huyền Tụng lại một mình đến đây, cũng may thân pháp hắn quỷ dị nên không ai phát giác.
Không lâu sau có một người từ trong rừng đi ra, xoay bả vai phàn nàn với Huyền Tụng: "Sư phụ, con cũng không cần phải lén lén lút lút tới chứ?"
Người tới chính là đại đồ đệ của Huyền Tụng —— Lý Từ Vân.
Huyền Tụng không trả lời hắn, chỉ ngửa tay đưa ra.
Ánh mắt của Lý Từ Vân đảo quanh đầu Huyền Tụng, miệng kìm nén co rúm lại, ra vẻ trấn định nói: "Sư phụ, kiểu tóc này của người trông rất mát mẻ, không có tóc bạc trông người cũng trẻ ra mấy phần."
"Tuổi của ta dựa vào đó mà thể hiện à?"
"Chủ yếu là tóc cũng bạc rồi còn chưa phi thăng, Tu Chân giới thật sự không có mấy người...!Mọi người đều biết tuổi của người."
"Bớt nói nhảm."
Lý Từ Vân lấy một cái bình ngọc nhỏ ra đưa cho Huyền Tụng, đồng thời nhỏ giọng lầm bầm: "Vì nó, con và sư đệ đều bị thương."
"Ồ." Không quan tâm chút nào.
Lý Từ Vân hơn một ngàn tuổi, Nam Tri Nhân hơn tám trăm tuổi, chẳng lẽ hắn còn phải căn dặn chữa thương như thế nào sao?
Lý Từ Vân phàn nàn không được quan tâm cũng không thèm để ý, tựa hồ đã thành thói quen, tiếp tục nói: "Nói đến thì cái cấm chế này của Tố Lưu Quang cốc cũng khá mạnh, con đường đường là Thiên Tôn Hóa Thần kỳ, thế nhưng lúc bơi vào, nhiều lần phải lặng lẽ giải cấm chế ở trên đường, còn suýt nữa không vào được."
"Hôm qua vừa mới có người xông sơn cốc, bọn họ liền gia tăng mực nước, làm nước ngập qua cửa hang ẩn đường hầm đi, còn gia cố cấm chế, nếu không thì sẽ đơn giản hơn chút."
"Vậy...!Người lấy lộng thanh thảo làm gì?"
"Không mượn ngươi xen vào."
"Ôi, con cũng là trưởng bối ở Duyên Yên các, sao toàn phải làm nhiệm vụ kỳ quái như thế chứ? Không phải nên phái con đi làm mấy nhiệm vụ quan trọng hơn sao?"
"Ngươi có thể làm nhiệm vụ gì?"
"Tỉ như —— tới giết Cố Kinh Mặc."
Nghe câu này, Huyền Tụng không khỏi nhướng mày, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn nói: "Ngươi không được."
"Con không được? Chẳng lẽ sư phụ cảm thấy con không phải là đối thủ của Cố Kinh Mặc? Con cũng là đơn linh căn hệ Thổ, con còn có ngàn năm chân truyền của người, còn không đánh lại nàng ta?"
"Ừm, ngươi thật sự không đánh lại nàng."
Lý Từ Vân kinh ngạc, giọng điệu cũng cao hơn: "Nàng ta lợi hại như vậy sao? Không phải sư phụ chưa từng giao thủ với nàng ta sao? Dù nói thế nào con cũng tu luyện lâu hơn nàng ta tám trăm năm..."
"Ta sẽ giúp nàng, dĩ nhiên ngươi đánh không lại."
"Tu vi của con tích lũy...!Ai? Ai?!!" Lý Từ Vân cả kinh lên tiếng kinh hô.
Lúc này, hắn mới chú ý tới đạo lữ ấn trên trán Huyền Tụng, đó là ấn ký ẩn chỉ có tu giả cao giai mới có thể nhìn thấy, chấn kinh trợn tròn hai mắt.
Hắn nhìn xung quanh muốn tâm sự chuyện này với ai đó, tiếc là quanh đây chỉ có sư phụ đang đứng trước mặt hắn, hắn chỉ có thể miễn cưỡng trấn định lại, nói: "Sư phụ, con biết người mềm lòng, tuy ngoài mặt cự tuyệt nhưng lại bí mật quản chuyện này, nhưng con chưa từng nghĩ tới người sẽ hi sinh đến mức độ này, người, người vậy mà bán nhan sắc?"
"Ta đang điều tra chuyện của nàng."
"Sau đó thuận tiện, thuận tiện chiếm chút tiện nghi? Đến tột cùng là ngài đắc thủ, hay là nàng ta đắc thủ?"
"Nói nhảm nhiều quá."
Lý Từ Vân nhìn Huyền Tụng nửa ngày, luôn cảm thấy mình không thể tiếp nhận nổi chuyện này, loại chuyện này ở Tu Chân giới tuyệt đối là chuyện các tu giả hay đàm luận bát quái thích nhất, hắn cũng rất thích nghe.
Nhưng hiện tại hắn là người duy nhất biết được chân tướng, chuyện này còn không thể chia sẻ với người khác, hắn phải kìm nén đến khó chịu.
Hắn chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: "Ma Tôn nàng ta...!Nàng ta có đẹp không?"
"..." Huyền Tụng thu bình ngọc lại, không trả lời câu hỏi của hắn.
"Sư phụ, nếu như người không chịu nổi, đồ nhi có thể thay sư phụ tiếp nhận phần khuất nhục này."
"Cút."
Huyền Tụng cân nhắc một chút thì phân phó: "Ngươi trở về bí mật điều tra tất cả chuyện liên quan đến tam ma thất quỷ, tu giả cao giai của Thiên Trạch tông cũng phải điều tra."
"Cái này còn cần bí mật điều tra sao? Không phải sư phụ đã phân phó từ trước rồi sao?" Lý Từ Vân đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "A, sư phụ muốn biết ngày sinh tháng đẻ của Ma Tôn? Coi như bát tự hai người không hợp thì sao chứ, không phải người có thể sửa lại sao?"
Huyền Tụng tức giận đánh một đòn về phía Lý Từ Vân, tiếc là khôi lỗi của hắn hiện tại chỉ có Trúc Cơ kỳ, Lý Từ Vân lại da dày thịt béo, lực sát thương có thể nói là bằng không.
Huyền Tụng chỉ có thể trầm giọng bổ sung: "Ta muốn ngươi điều tra trong những người này có người nào muốn lấy mạng Cố Kinh Mặc không, kể cả trước đó có quan hệ không tệ với Cố Kinh Mặc cũng phải điều tra."
"Tu giả Ma Môn cũng muốn giết nàng ta?"
"Ừm.
Nếu như ngươi không có manh mối, thì đi quan sát những đồ vật vốn thuộc về Cố Kinh Mặc đang lưu lạc ở Tu Chân giới, điều tra rõ ràng là ai tung ra, bắt nguồn ở nơi nào."
"Con đây là...!Đang bảo vệ Cố Kinh Mặc? Con bảo vệ nàng ta?" Chẳng những không giết còn phải âm thầm che chở?
"Thì sao? Không được?"
Lý Từ Vân thỏa hiệp rất nhanh: "Có thể, người nói thế nào thì thế ấy."
Dù sao mấy năm nữa hắn đã có thể phi thăng, đến lúc đó Huyền Tụng vẫn còn bị tâm ma dày vò, người mang tiếng xấu cũng chỉ có một mình Huyền Tụng.
Đúng lúc vào lúc này, hai người đều nhận ra có người đang lặng lẽ tới gần.
Lý Từ Vân thấy Huyền Tụng khoát tay cho hắn rời đi, trước khi đi còn lầm bầm: "Cái miệng này của con rất khó giữ bí mật, bí mật này quá lớn...! Con đi con đi, đừng trừng, bây giờ đi liền."
Nói xong lách người biến mất.
Huyền Tụng sửa sang lại vạt áo, theo đường cũ trở về.
Đi một đoạn, liền nghe thấy Cố Kinh Mặc hỏi hắn: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Nói xong còn tra xét bốn phía một phen, hiển nhiên là nhận ra có gì đó không đúng, muốn nhìn xem có người khác hay không.
Huyền Tụng trả lời cực kì thản nhiên: "Đến xem cấm chế của Tố Lưu Quang cốc."
"Xem cái này làm cái gì?"
"Học tập đôi chút."
"Học cái này làm gì?"
"Sau này dùng cho động phủ."
"Trong động phủ của ngươi có cái gì mà cần đến cấm chế nghiêm mật như vậy?"
"Có mồi lửa, ngăn cho không thiêu người khác."
Cố Kinh Mặc rốt cuộc ngậm miệng, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, đi bên cạnh Huyền Tụng vỗ vỗ đốm lửa bốc ra trên người.
Đợi hai người đi xa, Lý Từ Vân mới thu hồi pháp thuật ẩn nấp mà hiện thân.
Cũng may mắn lúc này tu vi của Cố Kinh Mặc chỉ là Trúc Cơ kỳ, làm hắn có thể qua mắt được, cũng có thể thấy rõ ràng vẻ ngoài của Cố Kinh Mặc.
Hắn đứng tại chỗ hồi lâu mới hoảng hốt hoàn hồn, lẩm bẩm một tiếng: "Hầy, kiểu yêu dã này ở các đại môn phái quả thực hiếm thấy, cũng chỉ ở Ma Môn mới có thể có, hoá ra sư phụ thích kiểu yêu nghiệt như thế.
Lão háo sắc thâm tàng bất lộ!"
Nói xong, quay người nhảy vào sông, bơi ra ngoài.
*
Chính viện, trong phòng phu thê Vân thị.
Vân phu nhân ngồi trên ghế, tay nắm chặt tay vịn ghế, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà đỏ lên.
Bà tức giận nhìn Vân Túc Nịnh quỳ gối cách đó không xa: "Chẳng qua là nói ra chuyện của Hoàng Đào con liền