Lúc này, sư huynh đi bên cạnh Huyền Tụng phát hiện năm người họ, trở lại gọi: "Sư huynh? Các vị tới đây chấp hành nhiệm vụ sao?"
Đệ tử Duyên Yên các của hai nhóm tìm một chỗ an tĩnh đứng lại.
Vũ Kỳ Sâm làm tu giả "Tu vi cao nhất" trong đội ngũ, vậy nên đại diện trả lời: "Chúng ta đang đi làm nhiệm vụ sư môn, chủ yếu phụ trách điều tra chuyện của Ma Tôn, nghe nói nơi này sắp đấu giá đồ của Ma Tôn cho nên đến đây xem xét tình huống."
"A, thì ra là thế." Người kia tự giới thiệu mình, "Chúng ta là đệ tử của Vân Lưu tiên tôn, ta tên là Tống Kỳ.
Đây là tiểu sư thúc của ta, đệ tử chân truyền của Vãn Chiếu Thiên tôn, tên là Quý Huyên."
Vân Lưu tiên tôn là một trong những đệ tử dưới danh nghĩa của Vãn Chiếu Thiên tôn, tu vi Nguyên Anh kỳ, thanh danh vô cùng tốt.
Sau khi giới thiệu xong những đệ tử khác, hắn bổ sung: "Sư tôn nghe nói khu vực gần đây hay phát sinh rối loạn, cố ý mang bọn ta đến đây, nếu xuất hiện rắc rối cũng tiện xuất thủ tương trợ."
Cố Kinh Mặc đánh giá Huyền Tụng, hóa ra tiểu tử này tên là Quý Huyên.
Nàng vẫn cảm thấy Huyền Tụng nghe hay hơn.
Mấy đệ tử đi theo hành lễ.
Cố Kinh Mặc vốn đang suy xét, cho đến khi Minh Dĩ Mạn đụng tay mới hoàn hồn, cũng hành lễ.
Tống Kỳ nói rất rõ ràng, bọn họ là theo chân sư tôn đến đây, nói cách khác, lần đấu giá này cả Vân Lưu tiên tôn cũng tới.
Dựa theo thứ tự nhập môn mà nói, đệ tử của Vân Lưu tiên tôn là tiền bối của bọn họ, bọn họ nên tự xưng vãn bối mới đúng.
Có điều đối phương đã không hỏi tới, bọn họ cũng không có đề cập, dùng cách xưng hô sư huynh thông thường.
Tống Kỳ cũng tu vi Kim Đan kỳ đỉnh phong, tướng mạo đoan chính, nhìn văn nhược có mấy phần dáng vẻ thư sinh.
Nụ cười hắn ấm áp, nói chuyện cũng cực kì khách khí: "Mấy vị sư huynh đã có chỗ ở chưa?"
Vũ Kỳ Sâm nhìn về phía Cố Kinh Mặc, thấy Cố Kinh Mặc không định lên tiếng, thế là trả lời: "Chúng ta vừa tới không lâu, vẫn chưa có động phủ, khách điếm."
"Như thế thì vừa khéo, sư đồ chúng ta ở khách điếm cách đây không xa, các vị có thể tới đó, nếu xảy ra chuyện gì cũng tiện cho sư phụ ta xuất thủ tương trợ."
Chuyện này không tiện cự tuyệt, nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ, Vũ Kỳ Sâm chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Được."
"Ta phái sư đệ dẫn các vị qua đó."
Vũ Kỳ Sâm ngay lập tức ngăn lại: "Không cần, bọn ta tự đi qua là được, nhân tiện để chúng ta quen thuộc địa hình."
"Ừm, cũng đúng, vậy bọn ta tiếp tục tuần tra."
Sau khi hai bên chào từ biệt, Huyền Tụng đi theo Tống Kỳ rời đi, từ đầu đến cuối cũng không nói với bọn họ một câu.
Cố Kinh Mặc nhìn Huyền Tụng rời đi, cũng không để ý, vẫy tay một cái, mang theo người đi về hướng khách điếm.
Nàng rất quen thuộc Tam Tràng.
Mộc Ngạn rất hiếu kì, chạy tới hỏi Cố Kinh Mặc: "Huyền Tụng...!A, Quý Huyên thật sự không nhớ rõ gì sao?"
"Ừm, trí nhớ của hắn dừng ở trước khi biết ta."
"Ôi, thật đáng tiếc, hắn cũng từng chỉ điểm cho chúng ta."
"Vậy ngươi đi tìm hắn chơi đi!"
"Không, không, ta sợ hắn lại ghét bỏ ta ngu dốt, hắn chính là đệ tử thiên tư cực tốt, lại là người bên cạnh Già Cảnh thiên tôn...!Thật sợ."
Mấy người bọn họ đến khách điếm, lại chỉ có thể để nam tử ở một phòng, nữ tử ở một phòng, thật sự là gần đây khách tới khá nhiều, không dư phòng.
Họ cũng không quá để ý, Cố Kinh Mặc vừa vào phòng liền nằm ở trên giường.
Hoàng Đào tiến tới nhỏ giọng hỏi: "Thật sự không để ý Huyền Tụng sao?"
"Ừm, mặc kệ."
"Ta thấy giống như ca ca nói, người không muốn hắn bị cuốn vào mà thôi, nếu không thì sao trước đó còn cự tuyệt hắn nói sẽ không thoả hiệp với Duyên Yên các, bây giờ lại giả làm đệ tử Duyên Yên các chứ."
Nghe Hoàng Đào nói như vậy, Cố Kinh Mặc không thấy buồn ngủ nữa.
Nàng chống người lên: "Ngươi thì biết cái gì? Ta không gia nhập vào! Không muốn bị Duyên Yên các bố thí bảo vệ! Hiện giờ chẳng qua ta giả dạng đệ tử của bọn họ để giấu diếm thân phận, tránh cho đấu giá còn chưa bắt đầu đã dẫn một đám người tới giết ta.
Đợi khi đấu giá kết thúc, ta đoạt lại đồ vật của mình thì sẽ không giả trang nữa."
"À, cũng đúng." Lúc trước hai người họ đi bắt hòa thượng cũng giả vờ là đệ tử chính phái, cũng không có nghĩa các nàng muốn gia nhập vào phật môn, chỉ là tạm thời che giấu tung tích mà thôi.
Cố Kinh Mặc thấy Hoàng Đào đã hiểu, cũng không để ý tới nữa, ngã đầu xuống ngủ.
Lúc ngủ nàng luôn cuộn tròn người lại, dáng vẻ không có chút cảm giác an toàn nào.
Hoàng Đào cẩn thận giúp nàng phủ thêm chăn.
Hoàng Đào nhỏ giọng giải thích với Minh Dĩ Mạn: "Ma Tôn gần đây thường hay mệt mỏi."
Cả đường tới đây, sao Minh Dĩ Mạn lại không nghe nói chuyện Cố Kinh Mặc bị thương, Cố Kinh Mặc hiện tại mỏi mệt thích ngủ cũng là bình thường, không có ý kiến gì, cùng Hoàng Đào trải thảm, chuẩn bị ngủ dưới đất.
*
Huyền Tụng trở lại khách điếm, đi vào phòng của Lý Từ Vân.
Lý Từ Vân còn đang nhìn danh sách đồ đấu giá được đưa tới, thấy sư phụ đến cũng không đứng dậy, còn cười híp mắt hỏi: "Ma Tôn tới rồi sao?"
Huyền Tụng lãnh đạm đáp lại: "Ừm."
"Rõ ràng đoán được nàng chắc chắn sẽ đến, còn phải tới xác nhận mới yên tâm, từ khi nào sư phụ lại nữ nhi tình trường như vậy?"
Huyền Tụng cũng không trả lời, đứng ở bên cạnh Lý Từ Vân.
Lý Từ Vân không chờ Huyền Tụng lên tiếng trả lời, lập tức tự giác đứng dậy, để Huyền Tụng ngồi xuống, đồng thời hai tay dâng danh sách lên.
Huyền Tụng lật xem đồng thời nói: "Quỷ Vương, Đinh Tu và Nghê Diện Đà Đà cũng tới, có vẻ là đến bảo vệ Cố Kinh Mặc."
"Cũng kỳ lạ." Lý Từ Vân đứng dậy vẫn không có quy củ, lười biếng dựa vào giá đỡ trong phòng, nâng cằm lên suy nghĩ, "Giang hồ đồn đại Quỷ Vương và Ma Tôn từ trước đến nay bất hòa, sao Quỷ Vương lại bảo vệ Ma Tôn chứ?"
"Nàng và Quỷ Vương cũng coi như đối thủ khó gặp, thường xuyên luận bàn đến oanh thiên động địa, đương nhiên sẽ có tin đồn hai người bất hòa, kì thực vẫn bí mật uống rượu với nhau.
Các nàng còn từng cùng nhau đến chợ quỷ, chỉ là chẳng biết tại sao không ai nói tới."
"Luận bàn?" Lý Từ Vân phát hiện không thích hợp, "Quỷ Vương là đơn linh căn hệ Thủy, Ma Tôn là đơn linh căn hệ Hỏa, hai người bọn họ còn có thể luận bàn?"
"Tất nhiên."
Lý Từ Vân kinh ngạc một lát: "Thủy khắc Hỏa, Quỷ Vương lại lớn tuổi hơn con, chắc cũng có hơn một ngàn năm tu vi, lại có chuyện bất phân thắng bại với Ma Tôn? Năng lực đấu pháp của Ma Tôn vậy mà điêu luyện đến trình độ này?"
Ngũ Hành tương sinh tương khắc.
Như là ba sư đồ của Huyền Tụng, bất kỳ người nào đấu pháp vớ Đinh Du, đều có thể bảo đảm bọn họ chắc chắn có thể thắng, bởi vì đơn linh căn hệ Thổ của họ khắc chế đơn linh căn hệ Thuỷ của Đinh Du.
Nhưng đơn linh căn hệ Thuỷ của Đinh Du khắc chế đơn linh căn hệ Hoả của Cố Kinh Mặc, vậy mà hai người họ có thể đánh hòa nhau, chỉ có thể chứng minh năng lực đấu pháp của Cố Kinh Mặc mạnh hơn.
Nếu như không có thuộc tính tương khắc, Đinh Du hiển nhiên không phải là đối thủ của Cố Kinh Mặc.
Tiền đề là Đinh Du đã tích luỹ tu vi ngàn năm, Cố Kinh Mặc lại chỉ có hai trăm năm mà thôi.
Nếu như Cố Kinh Mặc tu luyện lâu hơn, sẽ đáng sợ như thế nào?
Lý Từ Vân không nhịn được lầm bầm: "Tình huống như vậy, Quỷ Vương lại còn có thể tiếp tục luận bàn với Ma Tôn?"
"Ngũ Hành vốn là một cái vòng khép kín, ai cũng ở bên trong, không thể vì biết thuộc tính tương khắc mà không ra tay, đây là ưu thế trời sinh.
Chẳng lẽ sau này xuất hiện người khắc nàng ta, nàng ta còn có thể yêu cầu đối phương đừng tấn công ư?"
"Điều này cũng đúng." Lý Từ Vân gật đầu,